Phong Thành Quang nghe vậy, từ khiếp sợ đến thoải mái, trong nháy mắt, cười thầm.
"Nha đầu chịu đựng suốt những năm qua, không hề phí công!"
Mười năm, chưa từng nhiều lời, cho dù đau, khổ, con đường khôi phục gặp nhiều khó khăn, nàng cũng không than một tiếng.
Ngay cả người oai phong trong giang hồ, lòng dạ độc ác, kiến thức rộng rãi như hắn cũng không nhịn được cực kỳ bội phục người còn nhỏ tuổi như nàng.
Rốt cuộc là thù hận gì, yêu gì, nhớ thương gì, khiến cho nàng ra sức tới vậy.
Cho nên, hắn đi dò hỏi.
Khi hắn mang tin tức Cung Ly Lạc còn sống về cho nàng thì nàng một câu cũng không nói, chỉ gắt gao nắm chặt quả đấm, ngẩng đầu nhìn trời, con ngươi trong suốt rực rỡ.
Về sau nàng lại liên tiếp chế ra đồ chơi hiếm lạ, nhưng cứ không cho hắn nhìn, không cho hắn chơi, hắn nhất định phải đi trộm, sau đó dùng Võ Công Bí Tịch để đổi.
Tâm tư của nhau, hai bên đều biết, lại vui vẻ không thôi.
Cung Ly Lạc nghe vậy, nhìn Phong Thành Quang, rủ mắt xuống.
Một lúc lâu mới ngẩng đầu, nhìn Phong Thành Quang, "Ta sẽ sống tiếp!"
Phong Thành Quang im lặng.
Nhưng trong nháy mắt đã hiểu rõ, "Đã lưu truyền tới nay, những thứ đó nhất định đã từng tồn tại, chỉ cần các ngươi tràn đầy lòng tin, ngày trời cao biển rộng, sẽ tới!"
Cung Ly Lạc thản nhiên nhếch môi.
Không nói gì. dien dan L;ê q;u;ý Đ;ô;n
Cự người ngoài ngàn dậm.
Phong Thành Quang khẽ thở dài một cái.
Đều là người không giỏi nói chuyện, nhưng bởi vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-tuyet-sung-cuong-phi/1940398/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.