"Người ấy nhìn qua còn rất trẻ. Còn ta lúc đó tuy mới gần hai trăm tuổi nhưng tóc đã chớm bạc.
Thọ nguyên sắp hết.
Sau đó người phải về nhà. Trước khi đi thì đưa cho ta một viên đan dược, nói một trăm năm sau sẽ quay về tìm ta, nếu ta còn sống người sẽ thu ta làm đệ tử.
Trong một trăm năm đó, ta không rõ làm thế nào để sống sót. Nhưng ta đã thành công trở thành đồ đệ duy nhất của người.
Người là một luyện phù sư hay là cơ quan sư ta cũng không rõ, ta chỉ biết người rất giỏi!
Sau khi truyền cho ta hết sở học, người nói ta cứ thoải mái tìm đệ tử, còn dặn ta nếu có gặp người của Lâm gia thì chiếu cố một chút.
"Ngừng ngừng ngừng." Lâm Khinh vội vã ngắt lời lão rồi hỏi: "Người đó tên gì?"
Trầm mặc một lúc lâu, lão mới khẽ nói ra một cái tên: "Lâm Minh."
"Vậy ngươi có biết người đó đến từ đâu không? Giờ hắn sao rồi?"
"Ta làm sao biết người đến từ đâu. Chỉ biết người đã phi thăng từ một vạn năm trước rồi."
"Ta học hết sở học của người, nhưng lại không qua được một trường hạo kiếp năm đó. Cuối cùng đành chết rục ở đây."
Cuối cùng, giọng nói như đánh sâu vào tâm khảm Lâm Khinh:
"Ngươi có muốn nhận truyền thừa của ta không?"
Lâm Khinh do dự, nửa muốn nửa không. Một phần y chẳng hiểu gì về phù lục và cơ quan, còn một phần không có Lam Túc ở đây, y không có cảm giác an toàn.
Ngẫm nghĩ hồi lâu. Lâm Khinh mới trả lời:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-xuyen-di-gioi-lam-gay/2614468/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.