“Nô tài chưa bao giờ thấy chủ tử bị qua như vậy......”
Xích Đồng cùng Xích Đan quỳ trên mặt đất, nhìn thấy chủ tử đau đến sắc mặt trắng bệch, áo lót đều ướt đẫm mồ hôi, liền khóc nức nở.
Vương thái y – thái y già nhất trong Thái y viện – buông cổ tay cứng ngắc của Nhiễm Mặc Phong xuống, trong mắt lộ ra nghi hoặc. Sau đó, gã cố lấy hết cam đảm đối với người sắp trở nên điên loạn đang ở trên giường, nói: “Vương gia, cựu thần muốn nhìn mắt phải của thế tử điện hạ một chút.”
Nhiễm Mục Lân nhẹ nhàng nâng đầu của con đang chôn chặt ở trong lòng mình lên, hắn cảm nhận rõ ràng nỗi thống khổ của con trong lúc này, bởi vì con đau đến không thở nổi. Nhiễm Mặc Phong nhắm chặt mắt, đau đớn bén nhọn đã rút đi tất cả khí lực của nó, nó há miệng thở dốc, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tay Nhiễm Mục Lân phát run mà tách con mắt nhắm chặt của con ra, con ngươi đỏ sậm như sắp trào máu ra ngoài, làm cho người ta e ngại, thế nhưng hắn chỉ cảm thấy đau thắt lòng, bởi vì ngay lúc này con đang phải thừa nhận đau đớn tra tấn.
Vương thái y vừa thấy con ngươi như thế cũng rất hoảng sợ, thế nhưng dù sao gã ở trong cung cũng đã vài thập niên, chỉ trong nháy mắt gã liền áp chế e ngại trong lòng, thật cẩn thận xem sét mắt phải của Nhiễm Mặc Phong.
Nhiễm Mục Kì đứng ở một bên, thấy rõ rành mạch, cũng nhíu chặt mày.
Nhiễm Mặc Phong giãy ra, lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-dong/874920/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.