Thời gian được tính toán rất chuẩn xác, vừa bước chân vào phủ, cơ thể đã xuất hiện một cảm giác khác thường.
Bước chân của Thẩm Dục chậm lại vài phần.
Người hầu quay đầu hỏi: “Lang quân…”
Sau khi đối diện với ánh mắt thâm trầm của chủ nhân, gã bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, không khỏi nuốt ngược những lời còn lại vào bụng.
Sự áp bức khó hiểu này như bóng ma ập đến sau lưng, khiến người hầu vốn đã có tật giật mình càng không thể che giấu những sơ hở trên mặt.
“Sao vậy?”
Giọng nói thản nhiên từ người nam nhân chậm rãi vang lên như không hề phát giác điều gì khác thường.
Ngay sau đó, giọng điệu ôn hoà xua tan ảo giác âm u đó.
“Tiếp tục dẫn đường.”
Mệnh lệnh trầm ổn khiến người hầu tỉnh táo lại từ cơn run rẩy, nhớ ra chuyện mình nên làm.
Vội vàng cúi đầu tiếp tục dẫn đường cho đối phương.
Thẩm Dục trông thấy Thẩm Trăn trong một kho chứa đồ gần như bị bỏ hoang.
Chỉ là Thẩm Trăn lại không hề kinh ngạc.
Nàng ta nắm chặt chiếc khăn vương chút máu trong tay, khẽ trách móc: “Sao lang quân lại đến đây, muội đã dặn A Nhiễm các nàng… không được nhiều lời…”
Nàng ta khẽ che cổ họng, nghĩ đến việc mình vừa ăn cá thì đột nhiên bị hóc xương.
Khi nãy, lúc dùng bữa, nàng vô ý bị mắc một chiếc xương cá.
Vốn dĩ muốn đến đây tìm chút giấm gạo, nhưng trước khi kịp tìm thấy thì nàng đã khạc ra cả xương cá lẫn máu.
Hô hấp dần ổn định lại.
Nhưng sắc mặt nam nhân trước mắt trông có vẻ khác lạ, khiến Thẩm Trăn không khỏi ngạc nhiên, vội bước tới dò xét.
“Lang quân, huynh thấy không khỏe ở đâu sao?”
Theo bản năng muốn đưa tay thử nhiệt độ trên trán hắn, nhưng cổ tay lại bị đối phương nắm lấy.
Thẩm Dục chậm rãi nâng mi mắt, đồng thời kìm nén sự dao động bất thường đang cuộn trào trong cơ thể.
Sự tiếp xúc đột ngột khiến Thẩm Trăn cảm thấy không tự nhiên, hai gò má bất giác nóng lên.
Thẩm Dục từ từ nói nhỏ: “Trăn Trăn …”
“Giúp ta một việc được không?”
Khi dược tính như cơn sóng dữ cuồn cuộn dâng trào, toàn bộ ý chí của Thẩm Dục chỉ có thể tập trung vào một điều duy nhất, không thể để bất kỳ ai chạm vào mình.
Sau khi xác nhận có kẻ động tay động chân với mình, nam nhân khép mắt lại, trong đáy mắt thâm trầm như đêm tối chợt loé lên một tia cảm xúc khó dò.
…
Vận mệnh an bài, lẽ trời khó đoán (*).
(*) Câu gốc 冥冥之中自有上天安排 dịch thô: Trong bóng tối có sự sắp đặt của ông trời. Có thể hiểu là dù những chuyện xảy ra là tốt hay xấu đều nằm trong sự sắp đặt của ông trời, con người không thể thay đổi được. (tham khảo chatgpt)
Sau khi Nhứ Nhứ vô tình đề xuất lấy cớ Thẩm Trăn thổ huyết, Tri Ngu lại càng tin vào điều này.
Nếu không phải duyên trời đã định, sao có thể trùng hợp đến vậy, nghĩ ra một cái cớ tương tự nguyên tác đến thế?
Những thay đổi trước đó có lẽ sẽ ảnh hưởng đến lần này.
Bất luận Thẩm Dục có làm theo mọi chuyện xảy ra nguyên tác, tự lấy vò rượu đập mình bị thương hay không, hoặc xảy ra diễn biến nào khác, thì sau chuyện này, quan hệ giữa hắn và Thẩm Trăn chắc chắn sẽ thay đổi.
Nếu có thể lựa chọn, Tri Ngu càng hy vọng trước khi mọi chuyện bại lộ, nàng có thể ôm đùi Thẩm Trăn, để đối phương ở bên tai Thẩm Dục nói thêm vài lời dễ nghe.
Biết đâu, có khi còn được khoan dung cũng nên…
Sau khi xác nhận Thẩm Dục đã hồi phủ, hòn đá đè nặng trong lòng Tri Ngu rốt cuộc cũng rơi xuống.
Thế nhưng đã gần nửa canh giờ trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì.
Tri Ngu đang quanh quẩn gần đó để nghe ngóng tin tức đầu tiên, kết quả bất ngờ đụng phải Thẩm Trăn.
“Phu nhân sao lại ở đây?”
Vừa mới cùng một chỗ với Thẩm Dục, trong mắt Thẩm Trăn thoáng hiện lên vẻ chột dạ, nhưng càng nghi ngờ về hành tung của Tri Ngu.
Tri Ngu thoáng sững người, rồi lập tức đáp: “Ta nghe nói lang quân đột ngột hồi phủ…”
“Quả thực lang quân đã về phủ…”
Đối phương nói chuyện hơi do dự, Tri Ngu bèn gấp gáp hỏi tiếp:
“Vậy… không có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không có.”
Thẩm Trăn càng ngày càng cảm thấy câu hỏi của Tri Ngu kỳ lạ: “Phu nhân cho rằng nên xảy ra chuyện gì?”
Thấy nàng ta không có vẻ gì là giả vờ, lòng Tri Ngu dần chìm xuống: “Là gặp được tên người hầu, nghe nói lúc lang quân trở về không được khoẻ lắm…”
Thẩm Trăn thở phào nhẹ nhõm, “Ta vừa mới gặp lang quân, huynh ấy không sao cả.”
“Lang quân còn dặn dò, không cho phép bất kỳ ai lại gần kho chứa đồ ở phía sau nhà bếp, huynh ấy bảo sẽ phái người đến kiểm tra kỹ càng.”
Lúc này Thẩm Trăn đang định rời đi tìm thân tín của Thẩm Dục để lo liệu chuyện này, nên không ở lại quá lâu.
Tri Ngu đứng lại, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Dự cảm lật xe quen thuộc mơ hồ xuất hiện.
“Muội đi trì hoãn Thẩm Trăn…”
Nàng ra hiệu cho Nhứ Nhứ bên cạnh đuổi theo Thẩm Trăn, còn mình thì vội vã chạy đến kho chứa đồ để huỷ chứng cứ.
Dù cốt truyện ban đầu có diễn ra như cũ thì Tri Ngu cũng không đến nỗi quá thảm.
Mà kết quả xấu nhất mà nàng dự tính cũng chỉ là nam nữ chính vui vẻ thành đôi, kết quả chỉ có một mình nàng xui xẻo.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện biến cố.
Rõ ràng đã lừa được người về rồi.
Nhưng Tri Ngu không biết vấn đề nằm ở đâu.
Họ không những không xảy ra chuyện gì, mà Thẩm Dục lại cực kỳ nhạy bén phát hiện ra manh mối ở kho chứa đồ kia.
Kho chứa vốn dĩ không có gì đáng để Tri Ngu phải lo lắng.
Ngay cả trong nguyên tác, cũng chỉ là Thẩm Dục dùng một vò rượu đập vào đầu mình, ngoài ra chẳng có gì khác.
Nhưng hôm nay, khi Tri Ngu sắp xếp chuyện này, đột nhiên mềm lòng nghĩ đến suy nghĩ của Thẩm Trăn.
Với tình cảm của Thẩm Trăn dành cho Thẩm Dục, đương nhiên nàng ta tình nguyện tiến thêm một bước với hắn, để có đủ lý do ở bên hắn.
Nhưng nếu Thẩm Trăn không muốn vậy thì sao?
Chỉ trong một khoảnh khắc nảy ra thêm một suy nghĩ, nên Tri Ngu mềm lòng cố ý để lại một chiếc bình sứ nhỏ trong kho chứa đồ kia.
Từ nhỏ Thẩm Trăn đã yếu ớt, ít nhiều cũng lại am hiểu về các loại dược liệu.
Khi Thẩm Trăn phát hiện chiếc bình sứ, ngửi ra thành phần dược liệu, sẽ suy đoán ra đây là thuốc giải.
Nếu thực sự không muốn cũng còn có đường lui, sau này Tri Ngu thừa dịp hỗn loạn mà tiêu huỷ những chứng cứ liên quan là được.
Thế nhưng chính quyết định mềm lòng để lại đường lui cho đối phương của Tri Ngu, giờ đây lại trở thành một con dao sắc bén kề vào cổ nàng.
Nếu Thẩm Dục cho người đến điều tra, chắc chắn sẽ kiểm tra chiếc bình sứ đó, và rồi… sẽ kiểm tra nàng.
Với thế lực của Thẩm Dục, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng kiểm tra đó là thứ gì, và hàng loạt chuyện Tri Ngu tìm đường chết mà hạ dược hắn.
Bước chân càng lúc càng gấp gáp, đến kho chứa đồ thấy xung quanh không ai, nàng biết chắc là Thẩm Trăn chưa gọi người đến.
Tri Ngu càng nôn nóng muốn vào trong tìm món đồ vật.
Ai ngờ, nàng lục lọi qua vài chỗ mình từng giấu giếm mà vẫn không tìm thấy gì.
Chợt cảm thấy một luồng áp lực vô hình từ sau lưng.
Theo phản xạ tự nhiên, Tri Ngu quay lại ngay lập tức, bèn thấy Thẩm Dục đang tựa vào giá kệ.
Sắc mặt đối phương tái nhợt khác thường, không chút dấu hiệu của việc dược tính phát tác.
Chỉ có đôi mắt đen kịt khác thường âm thầm nhìn chằm chằm nàng không biết bao lâu.
“Có phải đang tìm cái này?”
Trong lòng bàn tay Thẩm Dục đang đường hoàng cầm một chiếc bình sứ, là thuốc giải, cũng là chứng cứ rõ ràng không thể chối cãi.
Nam nhân làm bộ muốn tiến gần nàng, nhưng Tri Ngu hoảng hốt đẩy mạnh cánh tay của hắn ra.
Vốn tưởng sẽ bị bắt ngay tại chỗ, nhưng không ngờ Thẩm Dục lại dễ dàng bị nàng đẩy ra như vậy.
Thân hình cao lớn nặng nề ngã xuống.
Cảm thấy mình gây ra chuyện lớn, Tri Ngu không dám chần chừ nữa, hoảng hốt đi tới khe cửa, miệng lắp bắp nói: “Lang quân… ta sẽ gọi người đến ngay đây…”
Khoảnh khắc mở cửa phòng, bước chân của nàng đã bước ra ngoài được một nửa.
Tri Ngu ngước mắt nhìn thấy sắc mặt người nam nhân tái nhợt như sắp hôn mê, bên khóe môi còn rỉ ra một tia máu tươi.
Thân hình vốn định bỏ chạy lập tức cứng đờ.
Làm sao lại như vậy…
Lý trí mách bảo Tri Ngu rằng nếu đi gọi người đến có lẽ vẫn còn kịp.
Nhưng thuốc giải đang nằm trong lòng bàn tay đối phương, nếu nàng vội vàng chạy đi thì có lẽ sẽ chỉ làm cho tình huống thêm phần khó khăn.
Sau một hồi do dự nhiều lần, chợt nhớ lại rằng liều thuốc cuối cùng mình cho hắn uống thực sự rất mạnh… cuối cùng cũng buông lỏng tay đang đặt lên khe cửa.
Tri Ngu bước nhanh tới, phát hiện hơi thở của người nam nhân yếu ớt đến lạ.
Nàng không kịp nghĩ nhiều đã mở chiếc bình sứ ra, cố gắng đổ thuốc giải bên trong vào miệng đối phương.
Nhưng nam nhân đang hôn mê khiến việc cho thuốc vào miệng vô cùng khó khăn.
Thuốc giải trong bình lại là dạng thuốc nước, từng giọt từng giọt chảy ra từ khóe môi hắn khiến Tri Ngu không khỏi xót xa.
Thuốc giải quý giá là một chuyện, nhưng chỉ có duy nhất một lọ, nếu lãng phí hết thì thật sự không còn.
Hơn nữa, nếu không kịp thời cứu chữa, xuân dược này sẽ làm tổn hại đến cơ thể, sơ ý một chút là mất đi năng lực của người bình thường.
Sợ rằng… sợ rằng hắn sẽ chẳng còn hứng thú gì với người khác nữa, tâm lý không bị vặn vẹo mới lạ…
Lãng phí nửa bình thuốc giải mà vẫn không thành công.
Bây giờ mà bỏ đi thì chẳng khác nào tự tay hại chết hắn.
Tri Ngu như thể cầm lấy một củ khoai lang nóng bỏng, trong đầu bất ngờ nảy ra một phương pháp táo bạo hơn.
Thấy hơi thở của đối phương càng lúc càng yếu ớt, Tri Ngu đành phải thử đổ thuốc giải vào miệng mình, sau đó nâng khuôn mặt hắn lên.
Rồi sau đó run rẩy áp lên đôi môi mỏng kia.
Ngày thường môi lưỡi chỉ có thể tự mình sử dụng.
Nhưng đổi cách dùng lại có thể cạy mở môi và răng của người khác, đút từng chút thuốc giải vào miệng đối phương.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.