Thời gian được tính toán rất chuẩn xác, vừa bước chân vào phủ, cơ thể đã xuất hiện một cảm giác khác thường.
Bước chân của Thẩm Dục chậm lại vài phần.
Người hầu quay đầu hỏi: “Lang quân…”
Sau khi đối diện với ánh mắt thâm trầm của chủ nhân, gã bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, không khỏi nuốt ngược những lời còn lại vào bụng.
Sự áp bức khó hiểu này như bóng ma ập đến sau lưng, khiến người hầu vốn đã có tật giật mình càng không thể che giấu những sơ hở trên mặt.
“Sao vậy?”
Giọng nói thản nhiên từ người nam nhân chậm rãi vang lên như không hề phát giác điều gì khác thường.
Ngay sau đó, giọng điệu ôn hoà xua tan ảo giác âm u đó.
“Tiếp tục dẫn đường.”
Mệnh lệnh trầm ổn khiến người hầu tỉnh táo lại từ cơn run rẩy, nhớ ra chuyện mình nên làm.
Vội vàng cúi đầu tiếp tục dẫn đường cho đối phương.
Thẩm Dục trông thấy Thẩm Trăn trong một kho chứa đồ gần như bị bỏ hoang.
Chỉ là Thẩm Trăn lại không hề kinh ngạc.
Nàng ta nắm chặt chiếc khăn vương chút máu trong tay, khẽ trách móc: “Sao lang quân lại đến đây, muội đã dặn A Nhiễm các nàng… không được nhiều lời…”
Nàng ta khẽ che cổ họng, nghĩ đến việc mình vừa ăn cá thì đột nhiên bị hóc xương.
Khi nãy, lúc dùng bữa, nàng vô ý bị mắc một chiếc xương cá.
Vốn dĩ muốn đến đây tìm chút giấm gạo, nhưng trước khi kịp tìm thấy thì nàng đã khạc ra cả xương cá lẫn máu.
Hô hấp dần ổn định lại.
Nhưng sắc mặt nam nhân trước mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759230/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.