🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tri Ngu hiểu rõ hơn ai hết, Thẩm Dục giỏi nhẫn nhịn đến mức nào.

Mỗi lần nàng lừa dối hắn, hắn đều tức giận.

Nhưng hắn chưa bao giờ để lộ cơn giận đó ra ngoài.

Còn đối với Thẩm Dục, từ trước tới nay, thiếu nữ này gần như chỉ toàn nói dối.

Sự tổn thương và dối lừa cứ chồng chất hết lần này đến lần khác.

Trong cơn giận đáng lẽ phải bùng nổ đến mức long trời lở đất này.

Hắn lại duy trì sự bình tĩnh một cách quỷ dị.

Có lẽ chính những âm u đang nảy mầm trong lòng đã khiến hắn không thể không đến gần nàng, trừng phạt nàng theo một cách khác mà hắn thích hơn.

Trong linh đường được bài trí vô cùng long trọng.

Tri Ngu gần như bị ép sát vào chiếc hương án đặt bài vị.

Nàng muốn lùi lại, nhưng thân hình cao lớn của nam nhân phía sau đã che kín nàng không một kẽ hở.

Hai bàn tay hơi ẩm ướt, nóng rực đan vào nhau.

Thẩm Dục nắm lấy ngón tay mềm mại của mỹ nhân, nhẹ nhàng vu.ốt ve những con chữ trên bài vị, giọng nói dịu dàng hỏi: “Đây là gì?”

Thiếu nữ cố gắng kìm nén run rẩy, nhưng vẫn phải mở miệng trả lời.

“Là… bài vị của ta…”

“Vậy hiện giờ… người đang ở trong lòng ta bị ta trêu đùa là ai?”

Tri Ngu nghẹn ngào: “Là… là A Ngu…”

Lúc này Thẩm Dục mới hài lòng cúi người xuống hôn vào môi nàng.

Đầu lưỡi hắn cạy mở khoé môi nàng, trêu đùa chiếc lưỡi thơm tho của nàng.

Giống như một con rắn ẩm ướt dây dưa quấn lấy.

Rắn chui vào miệng, bò xuống vạt váy.

Rồi lại phân tán thành năm con rắn nhỏ, mười con rắn nhỏ, mười một mười hai con…

Tùy ý trườn bò trên những nơi mềm mại của mỹ nhân, để lại những vệt ướt át.

“Nàng đã nghe về loài rắn bao giờ chưa?”

Trong đôi mắt Tri Ngư ngấn lệ, mông lung phủ đầy sương.

Nàng chỉ có thể ngửa chiếc cổ trắng ngần, cắn chặt ngón trỏ, cố gắng không phát ra tiếng động lớn hơn.

Rắn…

Ở thế giới trước kia của nàng có lẽ có…

Nhưng Tri Ngu chưa từng nhìn thấy.

Nàng không trả lời được, nam nhân thở d.ốc bên tai nàng, khẽ cười nói: “Bản tính của rắn là d.â.m đ.ã.n.g.”

Nghe nói rắn rất kén chọn nơi ở.

Rõ ràng là động vật máu lạnh, nhưng lại vô cùng thích những nơi ẩm ướt, ấm áp.

Sau khi chen vào cái tổ ấm áp kia, chúng sẽ siết chặt, cắn xé con mồi hết lần này đến lần khác.

Cho đến khi con mồi bị ép đến trào nước mắt, chảy máu, ngoan ngoãn bị nó nuốt vào bụng.

Giống như bọn họ hiện tại vậy.

Thẩm Dục cúi xuống, ngậm lấy mái tóc đen ướt át của nàng, đôi mắt đen sâu thẳm như chìm đắm trong cơn say.

“A Ngu là của ai?”

Mỹ nhân ngấn lệ, hé đôi môi đỏ thắm, ngoan ngoãn đáp lời.

“Ưm…”

“Là… là A Ngu của bệ hạ…”

Thẩm Dục khẽ lau đi giọt lệ trên má nàng.

Hắn đã tha thứ cho nàng.

Có lẽ linh hồn và thể xác của nàng đã từng giao hoan với người khác.

Nhưng từ nay về sau, nàng chỉ thuộc về một mình hắn.

Vầng dương ảm đạm nhường chỗ cho màn đêm, sự hòa quyện diễn ra trọn vẹn.

Đến nửa đêm về sau, mưa lớn dần dịu bớt, chỉ còn lại tiếng nước tí tách rơi từ mái hiên.

Tri Ngu được bế vào hồ nước nóng, có lẽ do dạo này ít vận động, hoặc cũng có lẽ những chuyện xảy ra ở linh đường vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều sức lực.

Đến nỗi xương cốt trên người nàng đau nhức rã rời.

Các cung nữ ra vào, nhưng không cần phải đích thân hầu hạ hai vị chủ nhân.

Dường như để xóa bỏ mọi dấu vết về Tri thị một cách triệt để hơn.

Sau khi nàng chết, gần như tất cả mọi thứ liên quan đều bị thiêu hủy theo lệnh của tân quân.

Đến nỗi sau khi tắm xong, Tri Ngu được khoác lên người chiếc áo lót riêng của Thẩm Dục.

Y phục của nam nhân vốn rất vừa vặn với vóc dáng của hắn.

Nhưng khi mặc lên người nàng, lại càng làm nổi bật vẻ kiều diễm non nớt, giống như một đứa trẻ vụng trộm mặc quần áo của người lớn.

Chiếc áo lót trắng như tuyết dài vừa vặn che đến sát mép đùi nàng.

Thẩm Dục chỉ khẽ nhìn thoáng qua với ánh mắt đen đặc, rồi lập tức ôm nàng trở lại.

Đương nhiên các cung nữ không dám tùy tiện ngước lên nhìn chủ nhân.

Nhưng khi đứng hầu bên cạnh, ánh mắt liếc ngang vẫn không tránh khỏi nhìn thấy bắp chân thon thả của mỹ nhân rủ xuống ngoài vòng tay của bệ hạ.

Vốn dĩ nó trắng mịn như ngọc, tinh tế mềm mại, tựa như một vật trong suốt không thể vấy bẩn.

Nhưng khi vương lên những dấu vết nhơ nhớp kia, nó lại ngay lập tức trở nên dâm mỹ đến tột cùng.

Khiến người ta dù không dám nhìn kỹ, dường như cũng có thể hình dung ra, nàng đã dùng đôi chân trắng trẻo xinh đẹp này quyến rũ bệ hạ đến mức nào.

Lần này Tri Ngu ngủ rất say.

Trong khoang mũi tràn ngập hơi thở quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, nhưng trong giấc mơ dường như nàng vẫn bị giam cầm ở nơi âm u chật hẹp đó.

Bị người ta cắn vào vành tai, hết lần này đến lần khác tra hỏi.

Một trăm năm sau, kích thước chiếc quan tài này sẽ vừa đủ để chúng ta gần gũi không rời.

Đến khi chúng ta tan rữa thành vũng nước, hóa thành một khối thịt, thì nàng vẫn ở trong ta, ta vẫn ở trong nàng, như vậy có tốt không?

Tri Ngu chợt bừng tỉnh.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, dường như vẫn còn chìm trong dư âm kinh hoàng của giấc mơ.

Bên ngoài trời đã sáng.

Chiếc áo lót trên người nàng cũng đã được thay bằng một chiếc váy trắng sạch sẽ khác.

Cung nữ thấy nàng tỉnh dậy bèn tiến lên hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Khi Tri Ngu ngồi trước gương trang điểm chải tóc, tâm trạng của nàng như rơi vào vô vàn mông lung.

Dần dần, nàng mới nhận ra điều gì đó muộn màng.

Từ đầu đến cuối, điều mà Tri Ngu muốn chỉ là sống sót và tự do.

Đối với nàng, tình cảnh hiện tại giống như một vở kịch lẽ ra đã hạ màn từ lâu, nhưng vì những nhân vật trong vở kịch không đi theo khuôn khổ đã định mà dẫn đến những điều khác thường, quấn lấy nàng mãi không buông.

Tri Ngu vốn tưởng rằng Thẩm Dục sẽ hận nàng hoặc muốn trả thù nàng.

Nhưng đến hiện tại, nàng lại không chắc chắn.

Trước đây nàng chưa từng trải qua bất kỳ rung động nào, chỉ biết rằng mỗi nụ hôn của hắn sẽ khiến nàng xấu hổ ngượng ngùng.

Nếu hắn hôn khắp cơ thể nàng thì nàng sẽ nóng bừng cả người.

Chỉ vậy thôi.

Nàng đã từng chứng kiến những rung động bề ngoài của nguyên chủ.

Nhưng Tri Ngu vẫn hoàn toàn không hiểu tình yêu đích thực là như thế nào.

Đương nhiên nàng không thể đem mối quan hệ giữa hai người họ mà so sánh với thứ tình cảm đó.

Nhưng đến khi hắn đề cập đến việc hợp táng ở đâu, nàng mới sâu sắc nhận ra, người mà hắn muốn hợp táng không phải là Thẩm Trăn.

Có lẽ là vì…

Thẩm Trăn vẫn chưa được tìm thấy sao?

Trong lúc nàng còn đang thất thần, cung nữ chậm rãi lui sang một bên.

Cho đến khi Thẩm Dục sau khi hạ triều đã lặng lẽ bước đến sau lưng thiếu nữ.

Trước khi Tri Ngu kịp phản ứng, đối phương đã cúi người, cùng nàng nhìn vào trong gương.

Hai cánh tay rắn chắc của nam nhân vòng qua nách nàng, ngón tay thon dài mở ngăn kéo trước gương trang điểm.

Rồi lấy ra một con dao găm nhỏ nhắn tinh xảo, đặt vào lòng bàn tay nàng.

Dường như đã chuẩn bị từ lâu, đến tận hôm nay mới trao cho nàng.

“A Ngu có thể dùng con dao găm này giết bất kỳ ai.”

Thẩm Dục dừng lại một chút, cụp mắt xuống như đang suy nghĩ điều gì đó: “Cũng bao gồm cả ta.”

“Nhưng từ nay về sau, A Ngu phải ngoan ngoãn, không bao giờ được rời xa ta nữa, biết không?”

Trong đôi mắt nam nhân, bóng tối sâu thẳm bao trùm xuống, nhưng lại phản chiếu bóng hình thiếu nữ mặc chiếc váy trắng mềm mại trong gương.

Hắn vừa si mê hít hà hương thơm ở gáy nàng.

Trong hương thơm dịu ngọt của da thịt thiếu nữ, hòa lẫn một hơi thở bá đạo lạnh lẽo.

Là của hắn.

Lúc này hắn mới nhận ra mình vừa nói là đừng rời đi, chứ không phải đừng lừa dối.

Chính Thẩm Dục cũng vô cùng kinh ngạc.

Hóa ra hắn cũng có thể đánh mất giới hạn đến như vậy.

Mặc kệ nàng lừa gạt, đùa bỡn hắn như thế nào, chỉ cầu xin nàng đừng rời xa mình.

Hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Dường như con người của mình đã mất đi sự kiểm soát của chính mình.

Điều này có nghĩa là, về sau nếu có chuyện gì xảy ra nữa, có lẽ chính hắn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.