Tri Ngu hiểu rõ hơn ai hết, Thẩm Dục giỏi nhẫn nhịn đến mức nào.
Mỗi lần nàng lừa dối hắn, hắn đều tức giận.
Nhưng hắn chưa bao giờ để lộ cơn giận đó ra ngoài.
Còn đối với Thẩm Dục, từ trước tới nay, thiếu nữ này gần như chỉ toàn nói dối.
Sự tổn thương và dối lừa cứ chồng chất hết lần này đến lần khác.
Trong cơn giận đáng lẽ phải bùng nổ đến mức long trời lở đất này.
Hắn lại duy trì sự bình tĩnh một cách quỷ dị.
Có lẽ chính những âm u đang nảy mầm trong lòng đã khiến hắn không thể không đến gần nàng, trừng phạt nàng theo một cách khác mà hắn thích hơn.
Trong linh đường được bài trí vô cùng long trọng.
Tri Ngu gần như bị ép sát vào chiếc hương án đặt bài vị.
Nàng muốn lùi lại, nhưng thân hình cao lớn của nam nhân phía sau đã che kín nàng không một kẽ hở.
Hai bàn tay hơi ẩm ướt, nóng rực đan vào nhau.
Thẩm Dục nắm lấy ngón tay mềm mại của mỹ nhân, nhẹ nhàng vu.ốt ve những con chữ trên bài vị, giọng nói dịu dàng hỏi: “Đây là gì?”
Thiếu nữ cố gắng kìm nén run rẩy, nhưng vẫn phải mở miệng trả lời.
“Là… bài vị của ta…”
“Vậy hiện giờ… người đang ở trong lòng ta bị ta trêu đùa là ai?”
Tri Ngu nghẹn ngào: “Là… là A Ngu…”
Lúc này Thẩm Dục mới hài lòng cúi người xuống hôn vào môi nàng.
Đầu lưỡi hắn cạy mở khoé môi nàng, trêu đùa chiếc lưỡi thơm tho của nàng.
Giống như một con rắn ẩm ướt dây dưa quấn lấy.
Rắn chui vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759306/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.