A Bảo trên giường ngủ say sưa.
Thẩm Dục đã nhìn thấy tiểu cô nương này vào ban ngày.
Khi nhìn thấy nàng, nàng đang ở cùng với nhi tử của mình, bàn tay nhỏ trắng nõn nắm chặt tay cậu, dẫn đứa nhi tử vốn ghét người khác chạm vào mình đi khắp nơi.
Thậm chí A Huyền vốn ưa sạch sẽ cũng đi theo nàng, vạt áo dính đầy bùn, khiến khóe môi vốn luôn căng cắng của cậu cũng khẽ nở nụ cười như có như không.
Bởi vì niềm vui của tiểu cô nương quá dễ lây lan cho người khác, ngay cả nụ cười cũng rất chói mắt và thu hút.
Lúc này nam nhân đang đáng giá tiểu cô nương ở cự ly gần, nhưng trong lòng hắn lại như bị một ngọn lửa ghen tuông lạnh lẽo gặm nhấm từng chút một, gặm đến thịt nát xương tan.
Một tiểu cô nương trắng trẻo mềm mại như vậy, nhưng lại mới chỉ ba tuổi…
Là Tri Ngu rời xa hắn được hai năm thì lập tức có con với nam nhân khác sao?
Cũng phải, nàng yếu đuối và động lòng người như vậy, khi ở bên ngoài, có vô số cành cây cao lớn, thô ráp vội vàng muốn chiêu dụ nàng nương tựa vào.
Dù có che giấu đi dung nhan xinh đẹp thì có tác dụng gì, chỉ riêng đôi mắt phủ đầy sương mơ màng cũng có thể quyến rũ người ta mất hết lý trí.
Chưa kể, khi nàng dùng đôi cánh tay mềm mại trắng muốt ôm lấy cổ hắn và được hắn nhấc bổng, phản ứng của nàng còn mê hoặc, quyến rũ đến nhường nào, khiến người ta chìm đắm không thể dứt ra được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759324/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.