🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

A Bảo trên giường ngủ say sưa.

Thẩm Dục đã nhìn thấy tiểu cô nương này vào ban ngày.

Khi nhìn thấy nàng, nàng đang ở cùng với nhi tử của mình, bàn tay nhỏ trắng nõn nắm chặt tay cậu, dẫn đứa nhi tử vốn ghét người khác chạm vào mình đi khắp nơi.

Thậm chí A Huyền vốn ưa sạch sẽ cũng đi theo nàng, vạt áo dính đầy bùn, khiến khóe môi vốn luôn căng cắng của cậu cũng khẽ nở nụ cười như có như không.

Bởi vì niềm vui của tiểu cô nương quá dễ lây lan cho người khác, ngay cả nụ cười cũng rất chói mắt và thu hút.

Lúc này nam nhân đang đáng giá tiểu cô nương ở cự ly gần, nhưng trong lòng hắn lại như bị một ngọn lửa ghen tuông lạnh lẽo gặm nhấm từng chút một, gặm đến thịt nát xương tan.

Một tiểu cô nương trắng trẻo mềm mại như vậy, nhưng lại mới chỉ ba tuổi…

Là Tri Ngu rời xa hắn được hai năm thì lập tức có con với nam nhân khác sao?

Cũng phải, nàng yếu đuối và động lòng người như vậy, khi ở bên ngoài, có vô số cành cây cao lớn, thô ráp vội vàng muốn chiêu dụ nàng nương tựa vào.

Dù có che giấu đi dung nhan xinh đẹp thì có tác dụng gì, chỉ riêng đôi mắt phủ đầy sương mơ màng cũng có thể quyến rũ người ta mất hết lý trí.

Chưa kể, khi nàng dùng đôi cánh tay mềm mại trắng muốt ôm lấy cổ hắn và được hắn nhấc bổng, phản ứng của nàng còn mê hoặc, quyến rũ đến nhường nào, khiến người ta chìm đắm không thể dứt ra được.

Đến cả hắn còn không thể tự chủ, huống chi là những nam nhân khác, e rằng đã sớm quỳ rạp dưới váy nàng, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho nàng rồi.

Thẩm Dục muốn nhìn kỹ tiểu cô nương, thấy nàng giống Tri Ngu đến vậy, môi như cánh hoa, hàng mi dài cong vút.

Nhìn từ xa đã có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của nàng, giống như một bông hoa nhỏ trắng muốt bẩm sinh lớn lên dưới ánh nắng mặt trời, trong trắng không tì vết, lại rất thiện lương, thuần khiết.

Mà hắn, ngoại trừ vẻ bề ngoài trông cũng có thể nhìn được thì bên dưới lớp da ấy là sự u ám, tà ác, lòng dạ xấu xa, tính tình giống như con rắn thích ẩn mình trong cống rãnh ẩm ướt…

Quả nhiên, chỉ những đứa trẻ không hề giống hắn mới có thể lọt vào mắt nàng, được nàng yêu thương như ruột như gan.

Dường như hắn nhìn đến mức ngây dại.

Thậm chí không kìm được bắt đầu ảo tưởng liệu đứa con nàng sinh ra với người khác có thể giống hắn một chút nào không?

Nhưng không, hoàn toàn không có một chút tương đồng nào.

Người như hắn, căn bản không thể sinh ra một đứa trẻ khiến người ta ghen tỵ, sáng lạn như ánh mặt trời như vậy được.

Tri Ngu khó khăn lắm mới đuổi kịp, nhưng bóng dáng hắn đã đến trước giường, đang cúi đầu ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của A Bảo.

Thẩm Dục không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Nói cho ta biết, những năm qua nàng đã trốn khỏi kinh thành bằng cách nào?”

Tri Ngu không nói nên lời, hắn lập tức nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương trên giường, khi lại nhấc chân muốn đến gần hơn, Tri Ngu lập tức hoảng loạn, vội vàng ngăn cản.

Những ngón tay thon trắng đặt lên cánh tay hắn, ánh mắt khẩn thiết và lo lắng muốn ngăn trở.

Đừng mà…

Nàng không tiếng động ra khẩu hình, cả cơ thể vẫn còn run rẩy.

Nàng không biết mình đang sợ điều gì, là sợ hắn làm kinh động đến A Bảo đang ngủ say mà chưa biết gì, hay là sợ… sau khi biết nàng đã đưa nữ nhi của bọn họ đi, vì để trừng phạt nàng, hắn sẽ khiến hai mẫu tử họ phải chia lìa.

Thẩm Dục để mặc nàng kéo mình sang một căn phòng khác.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, nghĩ đến việc nàng vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh, hiển nhiên là vui mừng; lại nghĩ đến việc ba bốn năm không gặp, nàng lại gả cho người khác, sinh con cho người khác…

Trái tim hắn dường như bị một con dao cùn từ từ khuấy nát, hoà lẫn với máu thịt, từng giọt tí tách nhỏ máu ra.

“Trong phòng này có nước nóng không?”

Tri Ngu nghe thấy hắn hỏi mình, vội vàng nói “Có”.

Trong lúc đó, nàng muốn thoát khỏi tay hắn nhưng không thể rung chuyển được chút nào, đành mặc kệ hắn tuỳ ý tìm thấy chậu nước trong phòng, dùng chiếc khăn ướt, ngay dưới mắt hắn, đích thân hắn lau sạch trán nàng, giữa hai hàng lông mày, hai gò má, chóp mũi và cho đến tận cằm của nàng.

Công thức của lão đại phu đưa cho Tri Ngu sẽ không làm tổn thương da thịt, nhưng dù là thuốc tiên có thể dưỡng ẩm da đến đâu cũng không thể đắp liên tục trên mặt.

Vì vậy, sau khi trời tối, nàng đều lau sạch mặt, và khi trời sáng, lại dùng bột thuốc đã chuẩn bị sẵn bên gối trộn với nước thoa nhanh chóng.

Cứ như vậy ngày qua ngày, năm qua năm, thỉnh thoảng gặp phải bất trắc cũng đều may mắn hóa giải được.

Khuôn mặt trắng mịn như tuyết của nàng, cho đến ngày hôm nay mới lại lộ ra dung nhan thật trước mặt người khác.

Làn da trắng mịn như ngọc trai, đôi mắt lưu ly tròn xoe như quả hạnh cũng đã xóa đi những vết xệ được kẻ chì ở khóe mắt, ngay cả đôi môi lúc này cũng vì quá căng thẳng mà cắn đến tươi tắn, căng mọng.

Thẩm Dục từ từ đặt lòng bàn tay lên má nàng, cảm nhận hơi ấm cơ thể thật của nàng, nhưng ánh mắt hắn vẫn như bị mê hoặc, dường như không dám tin.

“Biết ta đã phản ứng như thế nào sau khi biết tin tức của nàng không?”

Hắn chỉ muốn nói chuyện với nàng thật nhiều để xác nhận thêm rằng nàng thực sự đã được hắn tìm trở về.

Dù nàng cụp mi mắt không chịu đối mặt, hắn vẫn tự mình nói cho nàng nghe.

“Ta cảm thấy như đang nằm mơ, bởi vì những giấc mơ đẹp có được manh mối về nàng quá nhiều, đến nỗi phản ứng đầu tiên là thất vọng…”

Khi đó hắn nghĩ rằng, thà tin đây là sự thật còn hơn chờ chút nữa tỉnh dậy, không phải chịu đựng nỗi đau xé lòng do sự thất vọng quá mức đó mang lại.

“Khi nàng không ở đây, trái tim ta đau nhói…”

Tri Ngu nghe thấy lời này, lập tức nhớ lại chuyện mình đã tự tay đả thương hắn vào mấy năm trước.

“Là… là khi đó đâm sâu quá sao?”

Thẩm Dục không nói, nàng lập tức hiểu ra.

Tri Ngu biết khi đó hắn rất có cảm tình với nàng… 

Thế nhưng…

Nhưng nàng vẫn không hiểu.

Sau này hắn đã có Hoàng hậu rồi, không phải nên quên đi sao?

Nàng không dám hỏi.

Nàng biết mình sắp phải đối mặt với rất nhiều chất vấn, có lẽ… còn có cả sự trừng phạt từ hắn.

Nàng càng sợ hắn sẽ vì trút giận mà giết những người trong thôn.

Nhưng hắn vẫn có thể duy trì cái vẻ bình yên giả tạo khiến người ta cảm thấy khó chịu đó.

Cứ như thể chỉ gặp lại cố nhân tùy tiện hàn huyên vậy, hắn tiếp tục không nhanh không chậm hỏi: “Những năm qua, nàng sống có tốt không?”

Ánh mắt Tri Ngu khẽ run, nàng ngước mí mắt lên, giọng nói nhẹ nhàng đáp một câu: “Tốt, tất cả… đều tốt.”

Thẩm Dục nhìn chằm chằm vào thân hình thướt tha của nàng ẩn dưới lớp áo mỏng.

“Có phải có kẻ xấu đã bắt cóc nàng đi không?”

Cơ thể nàng dưới lòng bàn tay hắn lại cứng đờ một lần nữa.

Chỉ vừa hỏi đến câu hỏi thứ hai, nàng đã không thể trả lời được.

Nàng mím chặt môi, không thể mở lời đáp, cứ như thể ngầm đồng ý với câu trả lời tự lừa dối mình của hắn.

Nhưng hắn thông minh đến thế, dù nàng thực sự dùng lý do này để lừa dối hắn.

Chẳng lẽ hắn không nghĩ đến, rõ ràng nàng tự do tự tại như vậy, có thể thành thân cùng nam nhân khác, thậm chí có thể nuôi dưỡng những đứa trẻ khác, nhưng lại chưa từng một lần nghĩ đến việc quay về sao.

Dưới một khoảng lặng khó tả, Tri Ngu bị giữ chặt trên ghế, ngồi ở chỗ này bị ánh mắt hắn săm soi hết lần này đến lần khác, thực sự là một sự giày vò.

“Bệ… Lang quân vất vả ngàn dặm đón tiểu hoàng tử về nhà, chắc hẳn đi đường cũng mệt rồi…”

Nàng vừa nói, vừa vô tình ngước mi mắt nhìn hắn.

Lòng nàng đập thình thịch khi nhận ra hắn vẫn đặt ánh mắt đen thẳm lên người mình, nàng đành tiếp tục cụp mắt xuống, bị động đứng dậy, cố gắng dùng giọng điệu như không có chuyện gì mà nói: “Ta… ta trải giường chiếu cho lang quân, đành để lang quân đêm nay nghỉ ngơi ở đây một đêm.”

Tri Ngu quay người đi về phía tủ, lấy ra bộ ga trải giường mới định để dành đến Tết mới dùng, rồi lại đi đến trải thêm một lớp nữa lên giường.

Trong suốt quá trình đó, Thẩm Dục không hề ngăn cản nàng.

Chỉ là đôi mắt đen láy không rời, nhìn chằm chằm vào bóng dáng bận rộn của nàng, những cử động sống động đó, chân thật hơn gấp bội so với trong mơ.

Bên ngoài, màn đêm dần dần buông xuống.

Sau khi trải giường xong, Tri Ngu ấp úng nói: “Có gì muốn nói…”

Dưới ánh nhìn ngày càng áp bức của hắn, giọng nói của nàng càng trở nên khó khăn, nhỏ hơn tiếng muỗi kêu.

“Chúng ta có thể nói chuyện vào ngày mai…”

Nàng định quay người rời đi sau khi dọn dẹp xong phòng cho hắn.

Càng gần cửa, dường như càng nhanh chóng được giải thoát.

Nhưng đúng lúc nàng đưa tay chạm vào tấm rèm, liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười đầy ẩn ý.

Nam nhân chỉ khẽ cười một tiếng ở phía sau nàng, Tri Ngu hoàn toàn cứng đờ người lại.

Không thể nhúc nhích dù chỉ nửa tấc.

Nụ cười của Thẩm Dục không chạm đến đáy mắt.

Nàng biết rõ hắn.

Biết khi nào hắn vui, hoặc khi nào hắn tức giận.

Cũng như đêm nay rốt cuộc nàng có thể bước ra khỏi căn phòng này hay không… nàng đều hiểu rất rõ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.