Nửa tháng trước, Thẩm Dục đã nghe thuộc hạ báo lại rằng Khuê Lang muốn đưa tiểu hoàng tử rời khỏi hoàng cung.
Thẩm Dục cũng không phái người ngăn cản.
Tông Cảnh khác với những đứa trẻ khác, từ nhỏ cậu đã khác với người bình thường.
Đương nhiên Thẩm Dục sẽ không đối xử với đối phương như một đứa trẻ bình thường.
Hắn chỉ căn dặn hai ám vệ đi theo bọn họ, xem rốt cuộc Tông Cảnh muốn làm gì.
Nhưng Thẩm Dục hoàn toàn không thể ngờ rằng, “giống” của mình lại dám qua mặt chính người phụ thân này.
Vào ngày thiên tử đến nha huyện, Chu Củng kích động nói năng lộn xộn, suýt nữa đã làm xấu mặt trước thánh giá.
Đúng lúc này, nữ tử kia ở thôn Đào Nguyên lại tìm đến tận cửa.
Không biết có phải người thân Tống gia lại đến gây rối hay không.
Nếu là ngày thường, đương nhiên Chu Củng sẽ tiếp kiến Tri Ngu và phân công người giúp đỡ nàng.
Thế nhưng, Thánh thượng đang ở đây, ông ấy không những không có thời gian để ý tới mà còn sợ thôn nữ kia vô cớ gây sự, nên đã ra hiệu cho người tạm thời đuổi nàng đi, hẹn gặp lại vào ngày khác.
Ai ngờ, thiên tử đang ngồi trên chiếc ghế thái sư lại cất lời: “Dấu vân tay này là ngươi phát hiện ra phải không?”
Chu Củng vội vàng cúi mình cung kính trả lời: “Bẩm bệ hạ, dấu vân tay này quả thực là do hạ quan phát hiện.”
Khuôn mặt thiên tử uy nghiêm không hề gợn sóng cảm xúc, tựa như một bức tượng cao quý, giọng điệu hỏi dò khó lường.
“Là làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759323/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.