Dùng xong bữa tối, dường như Thẩm Dục vẫn còn đang dặn dò hạ nhân xử lý chút công vụ trong phòng.
Khi đi ngang qua cửa, Tri Ngu chợt trông thấy Bạch Tịch lấy ra từ trong ngực một bình sứ đưa lên cho người nam nhân.
Dường như hắn đang uống thuốc gì đó… Tri Ngu nhìn thấy cảnh này thì thấy khó hiểu, trông hắn khỏe mạnh như vậy thì bị làm sao chứ?
Sau khi uống thuốc xong, Thẩm Dục mở từng phong thư đặt trên bàn.
Nhân cơ hội này, Tri Ngu không kìm được muốn đi xem A Huyền.
Trong phòng, A Huyền đang được Xuân Hỉ xoa bóp lưng.
Xuân Hỉ thấy Tri Ngu đến thì ra hiệu cho nàng bước đến, để nàng tiếp tục xoa bóp cho tiểu hoàng tử.
Lúc đầu, Tri Ngu còn không quen.
Thế nhưng khi đầu ngón tay chạm vào cơ thể mềm mại của cục bột nhỏ, nàng lại dần chuyên tâm hơn, xoa bóp nhẹ nhàng trên lưng cậu.
Tông Cảnh nằm sấp trên gối, nhưng lại buồn bã nói: “Xuân Hỉ, ngươi mạnh tay hơn đi.”
Tri Ngu đã dùng rất nhiều sức lực, thế nhưng cậu vẫn bảo nàng mạnh tay hơn.
Tri Ngu không hỏi lên tiếng nhắc nhở: “Con còn nhỏ, xương cốt còn mềm, không thể dùng sức quá mạnh…”
Tông Cảnh đột nhiên khựng lại, nghiêng người nhìn thấy là nàng, lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy.
Cậu chắp hai tay trước ngực, giọng nói non nớt gọi một tiếng “Mẫu thân” rồi định hành lễ với nàng thì bị Tri Ngu ngăn lại.
Nàng không biết nên nói gì với cậu, chỉ đành dịu giọng bảo cậu ngồi ngay ngắn phía trước.
Cục bột nhỏ ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759326/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.