A Bảo về đến nhà liền chạy thẳng vào trong phòng ngoan ngoãn rửa tay.
Tri Ngu không để ý đến nàng, tay đang bận buộc con chó vàng nhỏ mà thím Mập hàng xóm nhờ trông nom hộ.
Thẩm Dục chậm hơn một bước, khi bước chân chậm rãi đến trước sân rào thì thấy không biết từ đâu ra một con chó con cứ nhảy chồm chồm lên người Tri Ngu, dường như nó rất thích nàng, không chỉ điên cuồng vẫy đuôi với nàng mà còn li.ếm tay, li.ếm mặt.
Mấy lần nó nhảy lên định chồm lấy nàng, thậm chí còn không cẩn thận chui vào dưới gấu váy khiến nữ tử bất đắc dĩ bật cười, sau khi bế nó ra, còn để mặc nó liế.m những ngón tay trắng nõn của mình.
Khi Tri Ngu ôm con chó nhỏ màu vàng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Dục đã trở về.
Nàng theo bản năng thu lại nụ cười trên mặt, điều này ngược lại khiến trong lòng nam nhân nhìn thấy lòng càng nghẹn lại.
Thẩm Dục liếc nhìn con chó nhỏ trong tay nàng, muốn cười mà không cười nổi: “A Ngu nhìn thấy con chó này còn chịu nở nụ cười, xem ra ta còn không bằng một con chó nàng nuôi.”
Tri Ngu nghe hắn nói vậy, khó tránh khỏi hơi xấu hổ: “Đây không phải chó ta nuôi, là của thím Mập ở căn nhà thứ năm phía trước.”
Thẩm Dục “A” một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn u ám nhìn chằm chằm vào con chó kia: “Sao nó có thể li.ếm nàng?”
Tri Ngu: “…”
Nàng thấy những người hầu của hắn đều ở đó, không khỏi hơi đỏ mặt.
Hắn… hắn đây là có ý gì?
Chẳng lẽ hắn lại liên tưởng chuyện một con chó li.ếm nàng với chuyện hắn li.ếm nàng?
Thật không biết là hắn quá vô liêm sỉ, hay là…
Chấp nhặt với cả một con chó, cũng không sợ tự hạ thấp thân phận của mình.
Tri Ngu bị câu nói của hắn làm cho trong đầu toàn những suy nghĩ xấu hổ, nhưng lại không biết phải đáp lời hắn thế nào.
Con chó này vốn đã mũm mĩm đáng yêu, sau khi bị ánh mắt đen tối của một nam nhân xa lạ nhìn chằm chằm, ngay cả cái đuôi nhỏ đang vẫy vui vẻ cũng cụp xuống.
Nàng sợ hắn ngay cả con chó cũng không tha thứ được, nên không khỏi che chở cho nó, hạ giọng giải thích với hắn: “Buổi chiều thím ấy sẽ trở về, chiều nay ta sẽ trả chó cho đối phương.”
Chỉ đợi đến tối, đêm đó đương nhiên Tri Ngu đã trải giường cho Thẩm Dục.
Nghĩ đến thái độ của hắn đêm hôm trước, lòng nàng không khỏi hơi sợ hãi, chỉ khẽ nói với hắn: “Tối nay ta muốn ngủ cùng các con…”
A Huyền đã rời xa mẫu thân rất lâu rồi, nàng muốn ở cùng với cậu một lần.
Nhưng trong lòng nàng vẫn sợ cậu oán trách mình đã bỏ rơi A Huyền một cách vô trách nhiệm, không thể đồng ý, sau một hồi do dự, nàng rụt rè đề nghị với hắn, nhưng lại nghe nam nhân lạnh nhạt nói: “Nàng đi đi.”
Nàng chợt thở phào nhẹ nhõm, thấy đêm nay hắn lại rộng lượng như vậy, tự nhiên cũng sợ đột nhiên hắn đổi ý, vội vàng chui vào phòng bên cạnh.
Thẩm Dục nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, thấy trong lòng nàng vẫn còn A Huyền, vẻ mặt không nói lên được là vui hay không vui được.
Tông Cảnh nghe nói có thể ngủ cùng mẫu thân, khó tránh khỏi hơi căng thẳng.
Chờ Tri Ngu lần lượt lau rửa cho hai đứa bé xong, nàng bế từng đứa lên chiếc giường cao.
Nàng nằm ở giữa, mỗi bên ôm một đứa.
Tông Cảnh vẫn còn hơi câu nệ, thấy A Bảo trước khi ngủ ôm má mẫu thân hôn một cái, cậu nắm chặt vạt áo mẫu thân mấy lần, cũng không có dũng khí để thử.
Chỉ đợi đến sáng ngày hôm sau, khi Tri Ngu tỉnh dậy thì thấy hai bên cơ thể đều nặng trĩu.
Hai đứa bé trước mặt nàng đều ngủ say, gò má hồng hào, rất đáng yêu.
Tay nhỏ của A Bảo ôm chặt eo nàng, cả người như muốn dính vào nàng.
A Huyền ở phía bên kia cũng dán vào nàng, hai bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo nàng, ngủ mà đôi chân nhỏ cứ đạp đạp, rõ ràng đang chìm đắm trong giấc mơ mà không hề có chút ý thức nào.
Tri Ngu ngắm nhìn những hình ảnh này, trong lòng như được lấp đầy bởi một điều gì đó, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của cả hai đứa bé.
Buổi sáng A Bảo đi học, sau khi A Huyền tỉnh dậy thì thấy Tri Ngu mang đến một chiếc rương gỗ.
Bên trong đựng toàn bộ quần áo và giày tất nàng đã làm cho cậu từ khi cậu một tuổi.
Tri Ngu chọn vài bộ y phục phù hợp với kích thước cơ thể hiện tại của cậu, nhẹ nhàng nói: “A Huyền có muốn thử không?”
Tông Cảnh mặc vào, thấy y phục này rõ ràng không đắt tiền bằng những loại vải hoa lệ kia, nhưng mặc vào người lại vừa vặn, rất thoải mái.
Cứ như thể người làm ra bộ quần áo này, khi làm nó, chỉ nghĩ đến việc làm sao để đứa con của mình mặc vào được thoải mái và vừa vặn.
Tông Cảnh lập tức ôm cổ mẫu thân, nhân lúc không ai nhìn thấy thì bắt chước dáng vẻ của A Bảo tối qua, cũng hôn một cái lên má mẫu thân, giọng nói non nớt khá ngượng ngùng nói: “Cảm ơn mẫu thân…”
Tri Ngu vuốt lưng cậu, trong lòng không khỏi càng thêm chua xót.
Nàng không bận tâm nếu A Huyền oán trách nàng… dù cậu có oán trách nàng thêm một thời gian cũng là đáng.
Nhưng cậu lại hiểu chuyện quá sớm, lại giống hệt phụ thân mình, dường như rất dễ dỗ dành, khiến Tri Ngu vừa bất lực lại vừa không khỏi xót xa.
…
Hôm nay, trước khi tan học, A Bảo đã hỏi Văn tiên sinh có đồng ý làm kế phụ của mình không.
Không ngờ Văn tiên sinh nghe xong lại rất ngạc nhiên.
Đối phương nhìn tiểu cô nương chưa hiểu chuyện này một lúc, rồi cười xoa đầu nàng: “Đây là mẫu thân con bảo con hỏi sao?”
A Bảo nói: “Là con muốn hỏi giúp mẫu thân.”
Văn tiên sinh không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, chỉ nói: “Hôm nay ta đưa con về nhà nhé.”
Đối phương không khỏi nghĩ, lần trước nhìn thấy Vãn Nương, đã bắt gặp vành tai nàng trắng đến lóa mắt, y chỉ nhắc nhở một câu, đối phương đã hoảng loạn như nai con với đôi mắt mờ sương, khiến y nhớ mãi mấy ngày…
Trong lòng y khẽ mỉm cười, chỉ sợ đứa bé này đưa mình đến nhà, không biết nàng sẽ hoảng loạn đến mức nào.
Hiển nhiên Văn tiên sinh đoán được Tri Ngu đã làm gì đó trên mặt, nhưng y không phải người nhiều chuyện, vì vậy cũng chưa bao giờ vạch trần.
Khi y đưa A Bảo ra cửa, vốn tưởng sẽ đợi Tri Ngu, nhưng không ngờ, người đến lại là một nam nhân xa lạ.
Tuy nam nhân đó không ăn mặc hào nhoáng, nhưng nhìn kỹ, những phụ kiện và trang phục khiêm tốn dường như không hề thua kém một số người quyền quý mà Văn tiên sinh từng gặp trước đây.
Hơn nữa, chỉ cần hắn đứng đó, khí chất tỏa ra từ người hắn đã rất khác biệt, hoàn toàn lạc lõng với khung cảnh làng quê hoang sơ này.
Khuôn mặt tuấn tú ấy không biết đã khiến bao nhiêu người đến đón con, bao gồm cả nam nữ già trẻ đều phải ngoái đầu nhìn trộm.
Thẩm Dục thấy A Bảo hôm nay ra về lại có một nam tử thư sinh đi cùng, không khỏi hỏi: “Đây là ai?”
A Bảo ngẩng đầu lên nói: “Đây là Văn tiên sinh, con muốn đưa về cho mẫu thân xem, để xem mẫu thân có muốn chọn thầy ấy làm kế phụ không.”
Sắc mặt nam nhân lập tức trở nên âm trầm.
“Người xuất sắc mà con nói hôm qua… là hắn ta sao?”
A Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
Văn tiên sinh ngẩng đầu đối mặt với nam tử kia, vừa định chào hỏi, liền thấy ánh mắt đối phương vốn còn kiềm chế trước mặt đứa trẻ, giờ bỗng trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Văn tiên sinh khẽ cứng người, xung quanh không khỏi cảm thấy lạnh lẽo hơn, càng cảm thấy người này không phải người bình thường.
Đối phương đáp lại với vẻ mặt không chút gợn sóng: “Không cần đâu…”
Văn tiên sinh kiên trì hỏi: “Tại sao?”
Gương mặt của Thẩm Dục vốn dĩ đang không có biểu tình gì, nghe y hỏi câu này bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Vì ta chính là kế phụ của con bé.”
Nam nhân nói xong từng chữ một, liền giật lấy bàn tay nhỏ đang nắm tay Văn tiên sinh của A Bảo.
Thẩm Dục cúi đầu liếc nhìn bàn tay non nớt chưa bằng một nửa bàn tay mình, mềm mại như không có xương, chỉ cần dùng chút sức là có thể bóp nát.
Hắn dứt khoát buông tay nàng ra, trực tiếp bế nàng lên.
Văn tiên sinh càng thêm kinh ngạc, một người có khí chất phi phàm như đối phương, sao lại có thể để mắt đến một thôn phụ nho nhỏ…
Chẳng lẽ, Vãn Nương kia thật sự có thân thế bất phàm?
Y định tiến lên đưa tay ra nữa thì suýt bị một thanh trường kiếm từ phía sau chém đứt.
Một tên tùy tùng mặt lạnh trầm giọng nói: “Muốn chết?”
Điều quan trọng nhất đối với người học văn là đôi tay, nếu không còn tay thì năm sau lấy gì mà lên kinh đi thi?
Đối phương nhìn thấy lưỡi kiếm lạnh lẽo đầy sát khí, lập tức đổ mồ hôi lạnh chảy như mưa, vội rụt tay vào trong ống tay áo rồi liên tục lùi lại.
Trên đường về, A Bảo được thúc thúc đẹp trai bế trong lòng, dùng đôi mắt như quả nho đen không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhìn đến mức Thẩm Dục cũng thấy khó hiểu.
“Con nhìn gì vậy?”
A Bảo nói: “Sau này thúc thúc đừng bắt nạt Văn tiên sinh nữa được không?”
“Văn tiên sinh là người tốt.”
Thẩm Dục cúi đầu nhìn nàng nói: “Vậy ta là người xấu sao?”
A Bảo lắc đầu, bình thường cái miệng của nàng là ngọt nhất, giỏi khen người khác nhất.
Thế nhưng đối diện với thúc thúc đẹp trai, hình như vẫn không thể trái lương tâm mà khen hắn là người tốt được.
Lần đầu tiên A Bảo cảm thấy do dự và khó xử.
Nàng gãi gãi cái đầu nhỏ đang bối rối, giọng non nớt nói: “Thúc thúc là người… đẹp trai.”
Thẩm Dục hỏi nàng: “Vậy ta làm kế phụ của con thì sao?”
Bên cạnh, Xuân Hỷ lập tức trở nên khẩn trương một lần nữa.
Lỡ như tiểu cô nương nói không muốn, có bị nâng lên rồi bị ném ngã chết ngay tại chỗ không?
Nhưng A Bảo lại nói: “Con có thích hay không cũng vô ích, phải mẫu thân con thích mới được.”
Có thể thấy dù tiểu cô nương còn nhỏ, nhưng vẫn hiểu rõ, kế phụ là người ngủ cùng mẫu thân, nếu mẫu thân không thích, chẳng phải ngày nào cũng sẽ buồn bực mà ngủ không ngon sao?
Thúc thúc đẹp trai trước mặt nói: “Đương nhiên mẫu thân con thích ta rồi.”
A Bảo càng khó hiểu: “Tại sao ạ?”
Thẩm Dục nói: “Con có thể về hỏi mẫu thân con, tại sao con lại tên là A Bảo…”
A Bảo ngây ra, dường như chưa bao giờ nghĩ đến câu trả lời này.
Đúng rồi, tại sao A Bảo lại tên là A Bảo?
Thế là, vừa khi Tri Ngu nhìn thấy A Bảo về đến nhà, đột nhiên bị nàng kéo vạt váy hỏi: “Mẫu thân, vì sao con tên là A Bảo?”
Tri Ngu nghe thấy câu này, toàn thân đột nhiên cứng đờ.
Nàng ngẩng mắt lên, lập tức thấy nam nhân đứng ở cửa.
Trong lòng nàng đột ngột chấn động, đối diện với ánh mắt hơi lạnh lẽo nhưng dường như rất chắc chắn của hắn, nàng chỉ cảm thấy chuông báo động trong lòng reo vang.
Bọn hắn… tại sao đang yên đang lành lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì?
Nếu như… nếu bị Thẩm Dục phát hiện, vậy thì…
Tri Ngu tuyệt vọng nghĩ đến ý nghĩ duy nhất: Chắc chắn họ không cho phép huyết mạch của Hoàng tộc lưu lạc bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, Tri Ngu chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt dường như quay cuồng, người cũng hơi hoảng hốt.
Thậm chí có một khoảnh khắc nàng còn nghĩ tại sao A Bảo lại là con của nàng và hắn, mà không phải là con của nàng với nam nhân bình thường khác…
Như vậy nàng sẽ không phải lo lắng A Bảo bị người khác cướp đi.
Nàng không muốn A Bảo bị hắn cướp đi.
Nhưng nếu nàng nghĩ cách trở về lại cản trở nữ chính, từ đó liên lụy đến con thì sao…
Để bảo toàn cho con cái… dù hắn có thực sự mang A Huyền và A Bảo đi, nàng có thể làm gì? Chỉ có thể vì bảo toàn hai đứa trẻ mà tránh xa bọn hắn…
Trong khoảnh khắc ấy, vô số suy nghĩ hỗn loạn, ngổn ngang vụt qua tâm trí Tri Ngu.
Nàng yếu ớt bảo A Bảo về phòng trước, còn mình thì quay người bước vào một căn phòng khác.
Thẩm Dục nhìn chằm chằm nàng, rồi đi theo nàng vào.
Sau đó hắn lật tay đóng sập cửa lại.
Tri Ngu không khỏi quay người, ánh mắt run rẩy kinh hãi nhìn hắn.
Nam nhân từng bước tiến lên, đi đến vị trí mà nàng không thể né tránh được.
“Con của nàng và nam nhân khác mà lại dùng cái tên ta đã nghĩ cho hai mẫu tử các người…”
“Nếu trong lòng nàng không hề có ta, vì sao lại làm như vậy?”
Tri Ngu: “Ta…”
Nàng nhìn hắn, ánh mắt càng thêm chột dạ và bất an.
Trong mắt Thẩm Dục, dường như điều này đã được xác nhận.
Trong lòng hắn dường như xẹt qua một sự kích động khó tả, nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi.
Ngược lại tiếp tục nói với nàng: “Đối phương… chỉ sợ cũng không biết, khi nàng nuôi dưỡng nữ nhi, trong lòng vẫn còn nghĩ đến ta đúng không?”
Tri Ngu nghe theo lời hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy vô cùng hoang đường.
Hắn nghĩ rằng, sau khi nàng sinh con cho nam nhân khác, lại vẫn nghĩ đến hắn trước mặt nam nhân đó và con của nam nhân đó.
Lại… lại còn vì không quên tình cũ mà đặt tên cho con của nam nhân đó bằng cái tên hắn đã đặt sao?
Nàng nghĩ đến đây, mặt càng lúc càng nóng: “Chàng… chàng nghĩ nhiều rồi.”
Thẩm Dục từng bước ép sát: “Thật sự là ta nghĩ nhiều sao? Vậy vì sao nàng không dám nhìn ta?”
Tri Ngu bị hắn làm cho xấu hổ không thôi, cho đến khi cuối cùng hắn cũng buông tha cho nàng, nàng mới vội vàng chạy ra ngoài chuẩn bị bữa tối.
Bữa tối tối hôm đó Tri Ngu còn chưa kịp động tay, thì người bên ngoài đã chuẩn bị sẵn rồi.
Trên bàn, các món ăn đa dạng trông vô cùng ngon miệng, không chỉ hợp khẩu vị của Tông Cảnh mà ngay cả A Bảo cũng rất thích, ăn đến nỗi nước sốt dính đầy mặt mà vẫn không chịu ngẩng đầu khỏi bát cơm.
Tri Ngu thấy hai đứa bé ăn uống vui vẻ nên cũng không ngăn cản Thẩm Dục làm như vậy.
Chỉ là đêm đến, Tri Ngu trằn trọc mãi không ngủ được.
Trong đầu nàng toàn là những chuyện Thẩm Dục nhắc đến A Bảo vào ban ngày.
Tri Ngu biết, Thẩm Dục càng ở lại đây lâu, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết thân phận của A Bảo.
Đến lúc đó, e rằng điều nàng lo lắng nhất sẽ xảy ra…
Thế là ngày hôm sau, Xuân Hỉ thấy phu nhân đột nhiên chủ động đến nói chuyện với mình.
Xuân Hỉ không khỏi được sủng ái mà lo sợ, sau khi lần lượt trả lời các câu hỏi của phu nhân, lại nghe phu nhân đột nhiên hỏi ông ấy: “Chuyện các ngươi cần làm đã xong chưa?”
Xuân Hỉ sững người một chút, nói: ‘Xong rồi.”
Trong lòng Tri Ngu hơi thả lỏng đi một chút.
Xong rồi thì tốt.
Xong rồi, họ cũng nên quay về thôi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.