A Bảo về đến nhà liền chạy thẳng vào trong phòng ngoan ngoãn rửa tay.
Tri Ngu không để ý đến nàng, tay đang bận buộc con chó vàng nhỏ mà thím Mập hàng xóm nhờ trông nom hộ.
Thẩm Dục chậm hơn một bước, khi bước chân chậm rãi đến trước sân rào thì thấy không biết từ đâu ra một con chó con cứ nhảy chồm chồm lên người Tri Ngu, dường như nó rất thích nàng, không chỉ điên cuồng vẫy đuôi với nàng mà còn li.ếm tay, li.ếm mặt.
Mấy lần nó nhảy lên định chồm lấy nàng, thậm chí còn không cẩn thận chui vào dưới gấu váy khiến nữ tử bất đắc dĩ bật cười, sau khi bế nó ra, còn để mặc nó liế.m những ngón tay trắng nõn của mình.
Khi Tri Ngu ôm con chó nhỏ màu vàng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Dục đã trở về.
Nàng theo bản năng thu lại nụ cười trên mặt, điều này ngược lại khiến trong lòng nam nhân nhìn thấy lòng càng nghẹn lại.
Thẩm Dục liếc nhìn con chó nhỏ trong tay nàng, muốn cười mà không cười nổi: “A Ngu nhìn thấy con chó này còn chịu nở nụ cười, xem ra ta còn không bằng một con chó nàng nuôi.”
Tri Ngu nghe hắn nói vậy, khó tránh khỏi hơi xấu hổ: “Đây không phải chó ta nuôi, là của thím Mập ở căn nhà thứ năm phía trước.”
Thẩm Dục “A” một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn u ám nhìn chằm chằm vào con chó kia: “Sao nó có thể li.ếm nàng?”
Tri Ngu: “…”
Nàng thấy những người hầu của hắn đều ở đó, không khỏi hơi đỏ mặt.
Hắn… hắn đây là có ý gì?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tac-thanh-cho-phu-quan-voi-bach-nguyet-quang-cua-han/2759327/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.