🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cuộc gọi đến bất ngờ, không rõ là chuyện khẩn cấp hay đơn giản vì người gọi rất quan trọng. Giang Tự vừa rời khỏi phòng vừa đi xa, cô chọn một góc yên tĩnh để nghe máy. Cuộc trò chuyện kéo dài khá lâu khiến không ai trong nhóm đoán được nội dung.

Không ai biết đầu dây bên kia đã nói gì, cũng không tiện theo ra ngoài để dò hỏi. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị trong danh bạ, ánh mắt Diệp Tích Ngôn đã không rời khỏi bóng lưng Giang Tự, cứ thế dõi theo mãi cho đến khi cánh cửa khép lại.

Thời gian Giang Tự đi càng lâu, Diệp Tích Ngôn càng mất tập trung. Cứ vài phút cô lại liếc nhìn về phía cửa, hoàn toàn không còn tâm trí để tận hưởng liệu trình spa. Trong khi đó, chị Hạ và những người khác dường như không mấy chú ý, họ thư giãn nằm trên ghế mềm, vừa nhắm mắt thả lỏng vừa trò chuyện thoải mái.

La Như Kỳ và Tiểu Trần là hai người nói nhiều nhất, không ngừng đổi đề tài. Một người hiếu kỳ, một người nhiệt tình, câu chuyện cứ thế kéo dài không dứt. Tiểu Trần hỏi từ công việc làm streamer đến lĩnh vực y học đầy tò mò như thể điều gì cũng thú vị với cô. Hai người còn lại thì yên tĩnh hơn, phần lớn chỉ lặng lẽ lướt điện thoại, thỉnh thoảng mới góp vài câu khi có hứng thú.

Có người quay sang hỏi Diệp Tích Ngôn đôi câu nhưng cô chỉ đáp lại một cách hời hợt. Tâm trí cô như trôi dạt, chỉ chăm chăm nghĩ về người được lưu tên là "Giang" trong danh bạ của Giang Tự. Đó là bác cả của chị ấy hay là một người thân nào khác trong gia đình? Hoặc... là ba ruột của chị ấy?

Dựa vào biểu hiện của Giang Tự, Diệp Tích Ngôn gần như loại bỏ khả năng người gọi là bác cả. Giang Tự từng kể rằng sau khi ba mẹ ly hôn, cô được bác cả cưu mang, ít nhiều cũng có ân tình. Vì thế việc lưu tên bác cả bằng một cái tên lạnh lùng và xa cách như vậy dường như không hợp lý.

Diệp Tích Ngôn cắn nhẹ môi, cô mở điện thoại xem giờ. Đã gần mười lăm phút trôi qua.

La Như Kỳ chuyển đề tài, bắt đầu kể về dự án hỗ trợ y tế ở Tây Tạng sắp tới, trong đó nhắc đến kế hoạch điều động nhân sự của bệnh viện:

"Lần này trưởng khoa Tim mạch của bệnh viện chúng em, bác sĩ Trương cũng sẽ tham gia."

"Trương Hiền Minh? Giáo sư Trương Hiền Minh sao?" Chị Hạ hỏi như thể từng nghe qua danh tiếng của vị bác sĩ này.

La Như Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, ông ấy là người giỏi nhất trong lĩnh vực Tim mạch."

Tiểu Trần ngạc nhiên hỏi:

"Nhưng giáo sư Giang chẳng phải cũng thuộc khoa Tim mạch sao? Chị ấy còn là phó viện trưởng, chắc chắn cấp bậc cao hơn trưởng khoa. Sao người đứng đầu lại không phải là chị ấy?"

Những chuyện liên quan đến chức danh và thâm niên đôi khi khó giải thích. La Như Kỳ khéo léo trả lời:

"Giáo sư Trương đã làm việc trong ngành mấy chục năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Ông ấy còn là thầy của giáo sư Giang. Hai thầy trò đều xuất sắc nhưng giáo sư Giang được xem là người có tiềm năng nhất ở bệnh viện chúng tôi."

Nghe thấy có người nhắc đến Giang Tự, Diệp Tích Ngôn bất giác quay đầu lắng nghe.

La Như Kỳ tiếp tục chia sẻ về sự kính trọng của cô dành cho giáo sư Trương Hiền Minh, cô kể về những thành tựu lẫy lừng trong sự nghiệp của ông. Ông đã đào tạo ra không ít bác sĩ tài năng, giành được nhiều giải thưởng danh giá. Đặc biệt, chính ông là người sang tận nước ngoài để thuyết phục Giang Tự quay về. Ông đã tốn rất nhiều công sức mới giữ được cô ở lại trong nước và tiếp tục làm việc tại bệnh viện này.

"Giáo sư Giang thật sự lợi hại vậy sao?" Tiểu Trần hỏi nhưng dường như trọng tâm lại đặt vào một khía cạnh khác.

"Đương nhiên rồi. Nếu không thì giáo sư Trương đã chẳng đích thân ra tay." La Như Kỳ mỉm cười.

Sau một lúc suy nghĩ, cô chia sẻ thêm, phía bên Đức từng đưa ra rất nhiều điều kiện hấp dẫn để giữ chân Giang Tự, từ cấp nguồn lực dự án, hỗ trợ thành lập phòng thí nghiệm riêng đến đội ngũ chuyên nghiệp trong tương lai. Tất cả đều là đãi ngộ vô cùng hậu hĩnh.

Một cô gái chưa đến 16 tuổi đã vào đại học ngành Y, ngay từ khi còn đi học đã bộc lộ tài năng hơn người. Sau khi ra nước ngoài cô lại càng tỏa sáng rực rỡ. Người như vậy ở đâu cũng trở thành mục tiêu tranh giành quyết liệt.

Diệp Tích Ngôn không biết nhiều về những chuyện này, thông tin cô có khá hạn chế. Tuy nhiên, cái tên "Trương Hiền Minh" nghe rất quen thuộc, như thể cô từng tiếp xúc hoặc từng nghe qua ở đâu đó. Nghĩ mãi không ra, cô bèn hỏi:

"Bác sĩ La, giáo sư Trương mà chị nói là người ở đâu vậy?"

"Ở Nam Thành, cũng giống như chúng ta," La Như Kỳ đáp.

Diệp Tích Ngôn tiếp tục hỏi: "Ông ấy có từng dạy ở Đại học Nam Thành không?"

"Đúng vậy, nhưng là ở Học viện Y khoa."

Thảo nào. Một nhân vật nổi tiếng như vậy, thời gian giảng dạy tại trường chắc chắn cũng đã từng là người được chú ý. Là sinh viên ngoài ngành, việc Diệp Tích Ngôn nghe danh ông là điều dễ hiểu.

Nhận thấy Diệp Tích Ngôn đột nhiên chủ động lên tiếng, lại còn nhắc đến Đại học Nam Thành, La Như Kỳ liền nhân cơ hội kéo dài câu chuyện.

Hai người vốn là đồng môn. Nếu tính ra thì La Như Kỳ còn là đàn chị của Diệp Tích Ngôn. Cô khá hứng thú với ngành Tài chính nên hỏi không ít câu hỏi, thậm chí hỏi cả lý do Diệp Tích Ngôn chọn học chuyên ngành này.

Diệp Tích Ngôn thật thà đáp: "Hồi đó em chỉ ghi đại nguyện vọng thôi, chẳng nghĩ là sẽ đậu. Không ngờ vận may của nhà họ Diệp tốt đến mức đỉnh điểm. Năm đó điểm chuẩn chuyên ngành Tài chính của Nam Đại thấp kỷ lục, cộng thêm em làm bài thi vượt kỳ vọng, lại có điểm cộng từ thành tích thể thao thế là đậu luôn."

Nghe cô nhắc đến điểm cộng thi đại học, Tiểu Trần và các cô gái khác đều không giấu được sự ngạc nhiên. Bởi vì trong những năm gần đây, chính sách điểm cộng thi đại học đã dần được thắt chặt, không dễ để có cơ hội như vậy.

Tiểu Trần tò mò hỏi: "Cộng điểm vì lý do gì thế?"

"Thể thao, môn bắn súng." Diệp Tích Ngôn trả lời ngắn gọn.

Cô gái đang chăm chú nhìn điện thoại là Cung Nghê lập tức ngẩng đầu lên, đầy hứng thú: "Vậy chẳng phải Diệp tiểu thư là vận động viên cấp hai quốc gia sao?"

Diệp Tích Ngôn gật đầu: "Chắc vậy."

Cung Nghê cảm thán: "Không ngờ luôn. Chúng tôi cứ nghĩ cô chỉ giỏi đua xe, hóa ra cái gì cô cũng làm tốt."

Thực ra mọi chuyện không đến mức như vậy, Diệp Tích Ngôn định giải thích thêm nhưng đúng lúc đó, cánh cửa mở ra.

Giang Tự trở lại sau cuộc gọi điện thoại, thần sắc vẫn không thay đổi so với lúc rời đi. Nghe thấy Cung Nghê nhắc đến đua xe, cô nhẹ giọng hỏi:

"Đang nói gì thế?"

Chị Hạ cười đáp: "Đang nói về thi đại học. Diệp Tích Ngôn là vận động viên cấp hai quốc gia, từng học bắn súng. Giáo sư Giang, em có biết chuyện này không?"

Ánh mắt Giang Tự liếc sang Diệp Tích Ngôn đang nằm thư giãn, giọng cô dịu dàng khi đưa tay vén một lọn tóc ra sau tai đối phương: "Chưa từng nghe em ấy nhắc đến."

Tiểu Trần khen ngợi: "Diệp tiểu thư đúng là một kho báu. Sống quá khiêm tốn!"

Mọi người trong phòng bật cười. Chị Hạ vừa cười vừa nói: "Kho báu gì chứ... Mấy cô cậu trẻ bây giờ giỏi nịnh thật."

Tiểu Trần nhanh nhảu tiếp lời: "Không chỉ tụi em đâu, chị Hạ cũng rất trẻ mà."

Chị Hạ bật cười sảng khoái: "Trẻ cái gì, chị sắp 40 rồi đây này."

Diệp Tích Ngôn liếc nhìn màn hình điện thoại âm thầm tính toán trong đầu, cuộc gọi kia đã kéo dài gần 30 phút.

Không khí trong phòng sau đó càng thêm hòa hợp. Khi ba người còn lại làm xong liệu trình, cả nhóm cùng nhau xuống tầng dưới để thưởng thức bữa ăn miễn phí.

Dịch vụ ở tiệm mát-xa này thật không thể chê vào đâu được. Ngay cả bữa ăn cũng được phục vụ trong phòng riêng, các món ăn vừa phong phú vừa ngon miệng, không hề thua kém nhà hàng bên ngoài.

Khi cả nhóm ăn xong, thời gian đã gần 11 giờ 30 tối. Sau đó họ lái xe đưa chị Hạ và mọi người về nơi ở. Tuy nhiên, Diệp Tích Ngôn và Giang Tự không vào phòng ngay mà đỗ xe rồi đi dạo quanh khu vực một vòng.

Buổi tối trên núi gió thổi mạnh, không còn cái nóng bức của ban ngày.

Hai người sóng bước bên nhau chậm rãi đi dạo. Khi quay lại gần chỗ đỗ xe, họ tìm một chiếc ghế gỗ dài gần đó để ngồi xuống.

Diệp Tích Ngôn là người phá vỡ sự im lặng trước, đi thẳng vào vấn đề: "Người nhà gọi điện sao?"

Biết cô đã âm thầm suy nghĩ cả buổi tối, Giang Tự khẽ "ừ" một tiếng: "Ba chị gọi."

"Muộn thế này rồi, có việc gì sao?"

"Hỏi tình hình bên này," Giang Tự nhẹ giọng đáp, "Rồi bảo khi xong việc thì qua gặp ông ấy một lần."

"Ra vậy." Diệp Tích Ngôn thở phào nhẹ nhõm. "Em tưởng có chuyện gì nghiêm trọng."

Giang Tự trấn an: "Đừng lo, không có gì đâu."

"Chị ra ngoài lâu như thế, em cũng thấy lo lắng."

"Có chuyện gì chị sẽ nói với em."

Diệp Tích Ngôn nói thêm: "Em định gọi cho chị nhưng lại sợ làm phiền."

Giang Tự tựa người vào ghế, tay vô tình chạm vào mu bàn tay Diệp Tích Ngôn. Cảm giác ấm áp khiến cô giữ nguyên, không rút lại: "Không phiền, cũng không phải vì chị muốn tránh mặt em."

Dưới ánh sáng mờ ảo của màn đêm trên núi, Diệp Tích Ngôn nghiêng đầu nhìn cô. Rồi như theo bản năng, cô nắm lấy tay Giang Tự nhẹ nhàng xoa bóp.

Giang Tự dịch người lại gần hơn, lần đầu tiên chủ động tựa vào người Diệp Tích Ngôn. Đầu cô nghiêng nhẹ lên vai đối phương, giọng trầm lắng:

"Hồi nhỏ tại sao em lại học bắn súng?"

"Ba em ép học, không học là nổi giận. Mẹ thì khuyên nên chiều ý ông ấy một chút, thế là em luyện luôn." Diệp Tích Ngôn trả lời một cách thản nhiên.

Đêm nay lại là một đêm thức khuya. Hai người ngồi ngoài trời vừa đón gió vừa trò chuyện. Đến khi trở về phòng, dọn dẹp xong xuôi và nằm xuống giường thì đồng hồ đã điểm hai giờ sáng.

Hôm sau không phải dậy sớm, buổi sáng được tự do. Diệp Tích Ngôn kéo Giang Tự thử lại những gì đã làm vào buổi chiều hôm trước nhưng lần này bật điều hòa, rèm được kéo kín và không cần phải chui vào chăn.

Bên ngoài là trời đất bao la, bên trong là không gian riêng tư. Bóng tối của đêm dài làm cảm giác càng trở nên mãnh liệt. Nhiệt độ cơ thể, cảm giác tiếp xúc, tất cả hòa quyện tạo nên một sự lãng mạn thuần túy và đầy mê đắm.

Qua khung cửa sổ, những dãy núi nối tiếp nhau ẩn hiện trong màn đêm, cảnh sắc chìm vào bóng tối tĩnh lặng. Đêm như dài hơn thường lệ, cũng yên bình và thư thái hơn bất cứ lúc nào.

Cuộc hành trình tại Thủy Tuyền Sơn Trang giúp cả đoàn thư giãn hoàn toàn. Ai nấy đều có một giấc ngủ ngon lành.

Buổi sáng hôm sau trời âm u, không nóng cũng không lạnh. Mặt trời bị che khuất bởi những tầng mây dày khiến bầu trời như một tấm vải trắng phủ bụi. Dự báo thời tiết cho biết hôm nay sẽ không mưa, từ nhiều mây chuyển dần sang nắng.

Sáng sớm, Thiệu Vân Phong tham dự một cuộc họp ngắn với đại diện của sơn trang, sau đó tóm tắt lại những điểm chính và gửi vào nhóm chat. Những thông tin này không có gì quá quan trọng, phần lớn chỉ là các nội dung không liên quan đến đội đua hay nhóm bác sĩ.

Chị Hạ cũng có một cuộc họp từ sớm nhưng không phải với nhóm của Thiệu Vân Phong. Cô đi bàn bạc với các nhóm influencer khác về kế hoạch quay phim. Sơn trang muốn giữ khoảng cách với các nhóm influencer nhưng vẫn cần sự phối hợp. Họ quyết định để đội của chị Hạ dẫn đầu, tận dụng tinh thần cộng đồng để thu hút sự chú ý, sau đó mới đến lượt các nhóm influencer khác tăng cường quảng bá.

Cách làm này có vẻ như muốn "mượn danh nghĩa thiện nguyện để tạo tiếng vang," nhưng phía sơn trang đã cam kết rõ ràng rằng họ sẽ không ràng buộc hình ảnh với các đội thiện nguyện trong tương lai. Ngoài ra, chủ đầu tư còn tuyên bố sẽ triển khai thêm nhiều dự án tài trợ như cung cấp bàn học mới và thiết bị giảng dạy điện tử cho trường tiểu học dưới chân núi.

Thấy phía sơn trang tỏ rõ thành ý, thêm vào đó không có sự hợp tác trực tiếp với chính quyền địa phương, nhóm thiện nguyện đã đồng ý và ký kết hợp đồng chi tiết.

Sau khi xử lý xong việc này, Thiệu Vân Phong bắt đầu phân công nhân sự cho dự án ở miếu Hòa Điền.

Chiều hôm đó, kết quả được công bố trong nhóm. La Như Kỳ, Hà Anh Chính và Tiểu Trần được phân công đi cùng đội. Ngoài ra còn có Chu Diên và Herbert từ đội đua, cùng một cậu trai trẻ khác trong nhóm. Tô Bạch cũng nằm trong danh sách, cô tự đề xuất làm đội trưởng tạm thời. Vì đã tiếp xúc với các hạng mục phía sau nên Tô Bạch biết cần làm gì và sẵn sàng chịu trách nhiệm.

Không ai trong nhóm phản đối, thế là phân công được chốt.

Mọi người đều tuân thủ sắp xếp. Dù biết ở lại Thủy Tuyền Sơn Trang sẽ thoải mái hơn nhưng không ai phàn nàn hay gây khó dễ cho đoàn nhóm. Đặc biệt, Tô Bạch đã chủ động tình nguyện, dù ban đầu cô không nằm trong danh sách. Đến một người mới gia nhập giữa chừng như Tô Bạch còn có ý thức đóng góp thì những người khác càng không có lý do để từ chối.

Điều này khiến Diệp Tích Ngôn hơi bất ngờ. Ban đầu, cô nghĩ mình và Giang Tự sẽ nằm trong nhóm được chọn vì cô lái xe giỏi, còn Giang Tự có khả năng tổ chức và lên kế hoạch tốt. Hai người họ thực sự rất phù hợp.

Chu Diên và Herbert cũng tự nguyện tham gia, chủ yếu là vì Herbert muốn đi nên kéo theo Chu Diên.

Ngày mai, nhóm nhỏ này sẽ khởi hành từ sáng sớm. Chiếc xe Jeep của Diệp Tích Ngôn sẽ được trưng dụng, Herbert làm tài xế. Diệp Tích Ngôn không bận tâm, ai lái cũng được.

Biết rằng họ sẽ phải tạm xa nhau năm đến sáu ngày, tối đó Herbert khăng khăng rủ năm người trong đội đua tụ họp, làm như sắp phải chia tay dài lâu.

Sợ rằng Diệp Tích Ngôn sẽ không đến nên Herbert đích thân đến phòng gọi cô.

Buổi tụ họp diễn ra quá đột ngột. Ban đầu, Diệp Tích Ngôn định nấu ăn tại căn nhà trắng, tận hưởng khoảng thời gian riêng tư bên Giang Tự. Nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý tham gia, bởi chính Giang Tự khuyến khích, nói rằng nguyên liệu đã mua có thể để lại ngày mai, hôm nay đi cùng mọi người cũng không sao.

Địa điểm tụ họp là một phòng billiards, cách không xa tiệm mát xa. Herbert mạnh tay bao trọn cả khu vực, lý do là năm người họ khó khăn lắm mới có cơ hội tụ họp, không muốn bị tiếng ồn bên ngoài làm phiền.

Khi Diệp Tích Ngôn đến nơi, những người khác đã có mặt. Chu Diên ngồi trên ghế cao vừa quan sát vừa hút thuốc. Trần Giang Triều đang nhả khói trắng mờ ảo, còn Charles thì chăm chú lau cây cơ, chuẩn bị cho ván đầu tiên.

Thấy cô đến, Trần Giang Triều rút một điếu thuốc đưa cho. Cô nhận lấy nhưng không hút, chỉ kẹp phía trên tai.

Trần Giang Triều nhả ra một làn khói, cười nhạt: "Chỉ mang theo đúng một bao thuốc, giờ lại tiếc không dám hút. Đừng làm phí điếu này của anh."

Diệp Tích Ngôn cầm một cây cơ từ giá, trả lời nhẹ nhàng: "Ở chỗ tôi còn cả một cây thuốc, đừng lo."

Trần Giang Triều nghe vậy lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cắn điếu thuốc rồi nói đầy vẻ hào hứng:

"Vậy cho anh một chút đi."

"Ngày mai đưa anh hết."

"Được, chờ đấy nhé."

Không khí cuộc tụ họp rất nhẹ nhàng, chỉ đơn giản là bạn bè cùng chơi với nhau, không ai nhắc đến công việc hay bất kỳ vấn đề gì khác. Từng người tự tìm niềm vui riêng, không ai làm phiền đến ai.

Trần Giang Triều chia thuốc cho Chu Diên và Herbert, kéo cả hai cùng hút với lý do "hút thuốc một mình thì không đủ thú vị, cần đồng minh." Anh thường xuyên nghĩ ra những lý do kỳ quặc khiến mọi người không nhịn được cười. Sau khi chia thuốc xong, anh quay sang Diệp Tích Ngôn, hỏi với vẻ mặt không chịu thua: "Này, nói đưa hết cho anh. Em định bỏ thuốc à?"

Diệp Tích Ngôn bình tĩnh lau đầu cây cơ rồi ra hiệu cho Charles bắt đầu ván trước, đáp lại điềm đạm: "Tôi không nghiện thuốc, bỏ hay không cũng chẳng sao."

Trần Giang Triều lập tức làm bộ than thở: "Không nghiện thì cũng hút chứ! Em không nhớ à? Hồi trước chính em dạy anh hút thuốc, giờ lại quay đầu làm người tốt sao?"

Cô thoáng liếc anh, giọng kéo dài nhẹ bẫng: "Anh bớt nói linh tinh đi. Tôi chưa từng dạy anh gì cả."

Anh phá lên cười, quay sang kéo Chu Diên làm chứng: "Anh Chu, nghe thấy không? Em ấy lật lọng đấy! Rõ ràng là em ấy dạy tôi, giờ lại chối!"

Chu Diên chậm rãi châm điếu thuốc, tiếng bật lửa vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh mịch của phòng billiards. Ngọn lửa nhỏ lóe sáng, anh nhả khói một cách điềm tĩnh, mắt không rời bàn bi-a nói:

"Em ấy vào đội cùng thời với cậu. Ai dạy cậu thì cậu rõ nhất."

Herbert đứng bên cạnh cũng chen vào bằng tiếng Anh, đùa rằng Trần Giang Triều đừng vu oan cho người khác.

Charles cầm cây cơ mở màn, cú đánh đầu tiên khiến bi trên bàn tản đều nhưng không bi nào vào lỗ. Đến lượt Diệp Tích Ngôn, các cú đánh của cô đầy kỹ thuật và chuẩn xác, từng viên bi lần lượt lăn gọn vào lỗ.

Cô nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Chu Diên phía đối diện. Hôm nay anh có vẻ khác thường, bình thản hơn mọi ngày, đôi mắt thâm quầng và dáng vẻ hơi mệt mỏi.

Diệp Tích Ngôn nhận ra ngay điều này có liên quan đến cuộc trò chuyện của họ vài ngày trước nhưng cô không lên tiếng. Giả vờ như không để ý, cô tập trung vào trò chơi và kết thúc ván đấu một cách nhanh chóng giành chiến thắng.

Trong suốt thời gian đó, Chu Diên vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Sau khi hút xong điếu thuốc, anh tiếp tục chơi ba ván nữa. Anh trò chuyện với Diệp Tích Ngôn đôi câu nhưng chủ yếu là lắng nghe Trần Giang Triều nói.

Có một khoảnh khắc hiếm hoi khi cả hai đứng gần, Chu Diên hạ giọng: "Tối qua dì Đông gọi cho anh, có nhắc đến em."

Diệp Tích Ngôn không mấy ngạc nhiên, hỏi thẳng: "Bà ấy hỏi gì?"

"Muốn biết em ở đây thế nào, chỉ là mấy câu hỏi quen thuộc thôi."

"Câu trả lời ra sao?"

"Bảo rằng em ổn nhưng những chuyện khác thì anh không rõ."

Cô mỉm cười nhẹ, đáp lại: "Tôi có nhắn tin cho bà ấy rồi."

Chu Diên khẽ gật, giọng anh chậm rãi nhưng nhấn mạnh: "Cố gắng gọi về nhà thường xuyên. Dì Đông rất lo lắng."

"Vừa gọi cách đây không lâu."

Chu Diên không trả lời ngay mà tiếp tục chơi. Đợi khi bi lăn vào lỗ, anh mới nhàn nhạt nói: "Sau này có chuyện gì thì tự em đi nói với dì ấy. Biết ý chút, đừng để dì ấy phải suốt ngày lo lắng, cứ chạy đến tìm anh... tìm bọn anh."

Lời nói khiến Diệp Tịch Ngôn hơi khựng lại, mãi mới phản ứng được.

Chu Diên tiếp tục nói: "Chuyện em có ở lại trong nước hay không hãy suy nghĩ kỹ. Tự em quyết định, bọn anh không thể can thiệp. Nhưng hãy nghĩ đến cảm nhận của dì Đông và chú Diệp. Họ từng theo hai người sang bên đó. Giờ em muốn về cũng cần cân nhắc cách giải quyết hợp lý, đừng làm mọi thứ theo cảm tính."

Bầu không khí trở nên nghiêm túc. Diệp Tích Ngôn khẽ gật đầu: "Tôi biết."

"Bọn anh sẽ không ở lại trong nước," Chu Diên nói mà không nhìn cô lấy một lần, "Qua đợt này sẽ đi, không theo đoàn nữa."

Cô ngước mắt nhìn anh, giọng trầm thấp: "Được."

"Anh sẽ không can thiệp vào chuyện của em."

"Ừ."

"Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói, em không rời đi thì chúng ta vẫn là đồng đội."

"Biết rồi." Diệp Tịch Ngôn nói, "Cảm ơn."

Một trận đấu kéo dài, khó phân thắng bại.

Đến cuối, Diệp Tịch Ngôn thi đấu hơi thất thường, dần lép vế.

Chu Diên giả vờ không nhận ra cô cố ý nhường, vẫn đánh như thường. Sau khi đánh thêm một quả, anh mới lên tiếng: "Em không cần phải nhường."

Cô bình thản đáp lại, giọng điềm tĩnh: "Tôi đâu có nhường. Bạn bè với anh, tôi sẽ không nhường."

Charles và mấy người đứng ngoài hò hét, vui mừng như thể vừa chiến thắng trận lớn.

"Tích Ngôn cuối cùng cũng thua rồi, mau mau, đổi người, đổi người!"

Một nhóm người hăng hái như thể vừa tìm thấy niềm vui mới, chỉ chơi bi-a thôi mà vui đùa như trẻ con, hết ván này đến ván khác chẳng hề thấy chán.

Cả căn phòng ngập trong mùi thuốc lá, tàn thuốc vương vãi khắp nơi. Dù vậy tất cả đều thoải mái, chẳng ai lên tiếng phàn nàn điều gì.

Sau khi chơi chán chê, cả nhóm lại kéo nhau đi ăn khuya giống như những ngày xưa cũ họ từng trải qua.

Herbert hào phóng là người đứng ra chi trả toàn bộ chi phí cho buổi tối hôm đó. Năm người quây quần quanh một bàn, vừa ăn uống vừa trò chuyện rôm rả. Khi thì họ nhắc lại những trận đấu đã qua, lúc lại nói về cuộc sống hiện tại rồi bàn bạc đến kế hoạch hỗ trợ cho dự án miếu Hòa Điền.

Không biết từ lúc nào, câu chuyện bất ngờ chuyển hướng sang đề tài gia đình của từng người. Charles có vẻ đã uống quá chén, đến cuối buổi thì không còn phân biệt được đâu là đông tây nam bắc. Anh ta liên tục xen lẫn tiếng Anh, tiếng Đức và tiếng Trung, lảm nhảm đủ thứ từ việc gia đình muốn anh sớm giải nghệ để tiếp quản công việc kinh doanh, đến những điều vô nghĩa chẳng đầu chẳng đuôi.

Trong cả bàn, chỉ có Diệp Tích Ngôn là không đụng đến một giọt rượu nào. Lý do rất đơn giản, lát nữa cô sẽ phải lái xe đưa mọi người về. Mặc dù khoảng cách không quá xa nhưng giữa đêm tối mịt mù, cô không dám để bất kỳ ai trong tình trạng say xỉn cầm lái.

Khi buổi tụ họp kết thúc, cô nhận trách nhiệm đưa mọi người về nhà.

Nhóm bốn người chia thành hai điểm dừng, mỗi cặp ở một ngôi nhà cách nhau khá xa.

Cô đưa Chu Diên và Herbert về trước. Sau đó tiếp tục chở Charles và Trần Giang Triều. Trần Giang Triều tửu lượng kém, còn thua cả Diệp Tích Ngôn. Vừa đặt chân lên xe anh đã ngủ say, đến khi về đến nơi vẫn không tỉnh dậy, buộc cô phải đỡ anh lên cầu thang.

Sau khi đưa Trần Giang Triều vào phòng xong, Charles rót cho cô một cốc nước.

Lẽ ra Diệp Tích Ngôn nên rời đi ngay nhưng không hiểu vì sao cô lại cầm lấy cốc nước từ tay Charles. Nhân cơ hội này, cô dò hỏi đôi chút về gia đình họ Giang. Vì nhà Charles có hợp tác kinh doanh với gia đình họ Giang, cô nghĩ anh có thể biết điều gì đó liên quan đến Giang Tự hoặc ba của cô ấy.

Tuy nhiên, câu trả lời của Charles khiến cô thất vọng. Có lẽ cách đặt câu hỏi của cô quá vòng vo khiến anh chẳng đưa ra được thông tin gì rõ ràng. Anh chỉ nhún vai và trả lời gọn:

"Nhà tôi năm nay đã hợp tác với công ty khác rồi. Tôi không rõ chuyện bên đó lắm. Sao thế?"

Diệp Tích Ngôn trả lời bâng quơ, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào: "Không có gì. Chỉ hỏi vu vơ thôi, tò mò vậy mà."

Charles nghiêm giọng nhắc nhở, ánh mắt có phần cảnh giác: "Cậu đừng tiếp xúc quá nhiều với vị bác sĩ đó. Gia đình cô ấy khá phức tạp."

Diệp Tích Ngôn thoáng ngạc nhiên, hỏi lại: "Phức tạp ở chỗ nào?"

Charles chỉ lắc đầu, trả lời úp mở: "Khó nói lắm."

Cô kiên nhẫn, nhẹ giọng khuyến khích: "Cậu nói đi, tôi nghe."

Sau một lúc do dự, Charles chậm rãi kể. Anh đề cập đến những mối quan hệ rối rắm trong gia đình Giang Tự, bao gồm cả những điều Diệp Tích Ngôn đã biết và một số chuyện cô chưa từng nghe.

Anh kể rằng ba của Giang Tự từng ngoại tình, thậm chí có hai người con riêng. Tình nhân của ông ta mang họ Trương, còn người bạn đời sau này của mẹ Giang Tự cũng mang họ Trương. Chưa hết, mẹ Giang Tự còn nhận nuôi một người con trai, mà người này lại là học trò cưng của một giáo sư cũng mang họ Trương.

Còn có...

Mẹ của Giang Tự đã qua đời từ đầu năm nay.

Charles kể tiếp, bà ấy bị ung thư, điều trị không thành ở nước ngoài, cuối cùng chuyển về bệnh viện số 3 ở Nam Thành để sống những ngày cuối đời.

"Nghe nói bà ấy để lại toàn bộ tài sản cho người con nuôi, ban lãnh đạo tập đoàn cũng đã thay máu."

"Vì vậy sau khi hợp đồng giữa nhà tôi và họ hết hạn, chúng tôi quyết định không gia hạn thêm. Bên đó hạ giá quá thấp, còn làm mấy chuyện sau lưng không rõ ràng, chẳng có thành ý hợp tác. Chuyện này ầm ĩ lắm. Cụ thể thế nào tôi không rõ nhưng đến giờ vẫn còn nhiều rắc rối chưa giải quyết xong, họ cố tình kéo dài."

"Vài ngày trước tôi định kể với cậu nhưng Sid không cho phép."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.