Cẩm Khinh Cừu cất quạt ngọc, chắp tay với Cửu Hồi: “Tại hạ đã suy nghĩ không chu đáo, khiến cô nương khó xử.” Hắn thấy đồng môn của Cửu Hồi đã khôi phục nguyên khí, chủ động mời: “Nếu chư vị đạo hữu không chê, cùng ta lên núi nhé?” “Được Cẩm thiếu chủ mời, chúng ta không nên từ chối, nhưng còn chút việc cần làm.” Ngọc Kính vuốt tóc mai hơi xõa ra, duỗi tay che vết bẩn trên tay áo, nở nụ cười ngượng ngùng với hắn. Cẩm Khinh Cừu lập tức hiểu ý, chủ động cáo từ. “Thiếu chủ.” Đồng tử cầm kiếm khó hiểu hỏi: “Vì sao bọn họ không muốn đi cùng chúng ta?” “Thằng nhóc ngốc nghếch. Ngươi thấy hiện giờ búi tóc của bọn họ lộn xộn, áo ngoài bị bẩn, làm sao có thể xuất hiện trước mặt người khác?” Cẩm Khinh Cừu nghịch cây quạt, ánh mắt tập trung vào bóng dáng rời đi của sáu người. “Ta vẫn không rõ.” Đồng tử lắc đầu: “Bọn họ có thể tới tòa nhà bay của chúng ta để thay quần áo, vì sao phải đi xa như vậy?” “Có lẽ, đây là khí khái.” Cẩm Khinh Cừu gõ trán đồng tử: “Trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy, đi thôi.” Khí khái? Đồng tử che trán, hắn vẫn không hiểu. “Túi này là do Thần Cực Môn bồi thường, túi này là quà Thu tông chủ tặng cho sư phụ tiến giai, túi này là quà gặp mặt Thu tông chủ tặng cho ta và Chỉ Du.” Ba cái túi được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh còn có thuyền bay cấp thiên. Cửu Hồi giơ tay lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-ha-rat-binh-thuong-nguyet-ha-diep-anh/771291/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.