“Mười chín năm?”
Trong đầu Cửu Hồi hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ: “Rau hẹ của ngươi, năm đầu tiên bị mất xấp xỉ thời gian Bộ Đình sử dụng hút hồn trận.”
Chỉ Du không phản ứng.
“Ngươi nghĩ có khi nào, chuyện này liên quan đến Bộ Đình không?” Cửu Hồi đột nhiên không buồn ngủ nữa, đầu óc cũng tỉnh táo: “Nếu không, làm sao có một sự trùng hợp như vậy?”
“Không được, cần phải điều tra rõ ràng.” Cửu Hồi suy nghĩ một lát: “Mấy ngày nữa, trước đại điển kế vị của Nam Phong, chắc chắn sẽ có rất nhiều khách khứa đến Cửu Thiên Tông, đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách điều tra.”
“Ừm.” Chỉ Du gật đầu.
“Ừm cái gì mà ừm, lỡ như rau hẹ mà ngươi nuôi hơn bốn trăm năm bị cọng rau già làm thành sủi cảo nhân hẹ thì sao?” Cửu Hồi không nhịn được đứng dậy gõ vào trán hắn: “Tại sao ngươi không nôn nóng?”
“Ngày ta rời khỏi núi Phù Quang, ta đã đi tìm. Nàng không có ở Cửu Thiên Tông.” Chỉ Du ngửa đầu nhìn Cửu Hồi đang đứng: “Ta đã tìm trong mười đại tông môn, không có bóng dáng của nàng.”
“Hóa ra lúc ngươi vừa rời khỏi núi Phù Quang, ngươi đã đi tìm.” Cửu Hồi gật đầu, “Cũng đúng, rau hẹ do chính tay ngươi nuôi, đương nhiên là đứng thứ nhất trong lòng ngươi.”
“Vị trí thứ nhất trong lòng ta không có người khác.” Chỉ Du nghiêm túc giải thích: “Chỉ có tiểu sư tỷ.”
“Khụ.” Cửu Hồi khoanh tay: “Ta không phải là đứa trẻ ba tuổi, cần ngươi khẳng định vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-ha-rat-binh-thuong-nguyet-ha-diep-anh/871396/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.