“Sáu năm trôi qua, sao ngươi còn chưa già đi vậy?” Nghiên Cơ cước bộ nhẹ nhàng, hai ba bước đã đi tới trước mặt hai người, vốn là cười đến gập cả lưng tinh tế quan sát Hách Liên Dực Mẫn một phen, sau đó không cao hứng lắm bĩu môi hỏi – tướng mạo và khí chất của Hách Liên Dực Mẫn so với sáu năm trước hầu như không có chút khác biệt nào, dung mạo chói mắt lại thêm trẻ mãi không già, loại ở trong mắt của nữ tử được yêu thích đến trời, dĩ nhiên là rất chướng mắt!
“Nghiên Cơ cô nương mới là hoa thơm không giảm sút.” Hách Liên Dực Mẫn nhoẻn miệng cười, nghĩ thầm quả nhiên là nữ tử đối với các loại vấn đề về dung mạo hay dáng vẻ luôn luôn để ý nhất.
“Nhất định là ngươi thiên vị, cố ý cho hắn đan dược dưỡng nhan phải không?” Hách Liên Dực Mẫn khiêm tốn, Nghiên Cơ cũng không bỏ qua, quay đầu lại nhìn về phía Mộ Tĩnh Vân, trong lúc cười hỏi dịu dàng lại mang theo một chút tức giận hờn dỗi, chiếu vào trên khuôn mặt như ngọc của nàng, dụ cho người ta thấy thương yêu, lại làm người khác không nhịn được mà ngắm thêm…
“Ta mới không vô vị như vậy.” Năm đó lặng lẽ động tâm, từ lâu đã tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lại thêm vốn là người bạc tình, cho nên coi như lúc này lại gặp nhau, thái độ của Mộ Tĩnh Vân vẫn không có mấy phần khách khí, chỉ là mỹ nhân ở trước, tư thái thật diễm lệ vô cùng, rốt cuộc là người thế tục dù sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-my-nhan-hoai/1611988/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.