“Aaaaaa!!” Như Mộ Tĩnh Vân mong muốn, tiếng thứ hai Mộ Triết Khôi thét lên rõ ràng còn ‘lanh lảnh cao vút’ hơn nhiều so với tiếng thứ nhất, không chỉ như vậy, thậm chí còn mang sự sợ hãi rõ ràng và có chút nức nở vặn vẹo mà chói tai bao trùm lên toàn bộ vùng trời của phủ đệ — bây giờ Mộ Triệt Khôi là thật sự sợ, gã sợ lão gia tử không nghe được tiếng kêu của gã; gã sợ lão gia tử không đủ nhanh qua đây; gã sợ đường đệ cười *phong khinh vân đạm* (gió mây điềm nhiên) trước mắt lại lấy những thứ này mượn cớ để hạ độc thủ đối với gã…
—— Chỉ là hai câu đã một cước phế đi tay của gã, loại ác độc này, loại cay độc này không thể nào làm cho gã không sợ!!
“Đường huynh quả thật là người rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.” Mộ Triết Khôi lúc này đã làm cho đủ lớn tiếng, cũng đủ thảm, Mộ Tĩnh Vân cũng một lòng từ bi ngừng tay lại, vừa nói chuyện, chân vẫn không nhấc lên từ trên người của gã, vẫn đạp trên vai của đường huynh y như cũ, một tay ung dung xoay xoay thanh đao, biểu tình khinh thường chờ đợi “đương gia” qua đây “cứu người”.
—— Khi lão gia tử và đám người nghe được tiếng mà tới, lúc đầu nhìn thấy chính là một tình hình như vậy – Mộ Triết Khôi bị Mộ Tĩnh Vân dậm ở dưới chân, tứ chi mở rộng ra, máu chảy không ngừng, tay bị thương không bị khống chế co rúm lại, thịt lộ ra ngoài, đỏ trắng đan chéo nhau, thảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-my-nhan-hoai/1611989/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.