Mộ Tĩnh Vân thật sự mệt thảm, từ lúc Hách Liên Dực Mẫn ôm y trở về cho đến đêm khuya, đều luôn luôn mê man chưa từng tỉnh lại, cuối cùng vẫn là Hách Liên Dực Mẫn đánh thức y, sau khi bắt buộc ăn chút gì đó, mới hơi chút có một chút tinh thần ——
“Ăn thêm một chút.” Hách Liên Dực Mẫn ngồi ở bên giường, một tay đang cầm một chén cháo gạo ấm áp, một tay cầm thìa, đang từng miếng từng miếng từ từ đút cho Mộ Tĩnh Vân đang không thể cử động ở trên giường.
“Không ăn nữa …” Lắc lắc đầu, vốn chỉ ăn vài ngụm thôi rồi không ăn nữa, nhưng mà bị ánh mắt chuyên chú như vậy của Hách Liên Dực Mẫn, vẫn là không tiền đồ mà miễn cưỡng ăn thêm một ít. Chỉ là thân thể thật sự rất khó chịu, bởi vì không ngủ đủ, đầu cũng còn có chút chóng mặt, cho nên cũng không để ý nhiều như vậy nữa, suy yếu khoát tay áo, cho thấy mình là thật sự ăn không vô…
“Chớ ngủ, tâm sự một chút đi.” Nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết này của y, Hách Liên Dực Mẫn cũng không tiếp tục miễn cưỡng, cầm chén đứng dậy đi cất, rót chén nước, lại đi trở về ngồi xuống lần nữa, vỗ vỗ mặt của y, cho uống chút nước, nhàn nhạt nói —— tiểu tử này ngủ một ngày, gần như không ăn qua gì cả, nếu mà không đánh thức mạnh mẽ cho ăn một chút, sợ là đã phi thăng thành tiên luôn rồi —— đói chết.
“Nói chuyện gì?” Sắp ngủ rồi, lại bị Hách Liên Dực Mẫn đánh tỉnh, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-my-nhan-hoai/1612010/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.