Trái phải nhìn chung quanh một lần, phát hiện gian nhà gỗ nhỏ này thật sự là sơ sài đến khiến người khác giận sôi. Nhưng nghĩ lại, đây chẳng qua là nơi ở tạm của thợ săn trong thôn trang, có thể thu thập được như vậy đã xem như không tồi rồi, nhất thời lại cảm thấy được không có chỗ nào để bắt bẻ cả, chỉ là trong lòng vẫn còn có chút bất mãn, khiến cho y nhìn thế nào cũng cảm thấy không thuận mắt…
—— Bây giờ đúng là cuối mùa thu đầu mùa đông, các công việc nhà nông của các hộ gia đình trong thôn trang vẫn còn bận rộn. Hơn nữa mùa đông chưa đến, vẫn chưa tới thời gian săn thú, cho nên gian nhà gỗ nhỏ này, trước khi tuyết rơi xuống, hẳn là cũng sẽ không có người đi lên —— sơn đạo (đường núi) khó đi, từ trong thôn đi đến đây, phải leo núi bám vách đá. Hơn nữa lúc này dã thú (thú hoang) đã có thức ăn đầy đủ, coi như đến đây cũng chẳng bắt được cái gì, với lại cũng không có người nhàm chán như thế, vất vả lặn lội đi lên chỉ là vì ngắm phong cảnh —— đây cũng chính là nguyên nhân vì sao y thấy được thôn trang đã gần ngay trước mắt, nhưng vẫn quyết định ngủ lại tại…gian nhà gỗ nhỏ này.
—— vì tránh cành mẹ sinh ra cành con (phát sinh rắc rối),có thể không để cho người ta biết, vẫn tận lực không để lộ tin tức thì hơn.
Mộ Tĩnh Vân suy đi nghĩ lại, y cảm thấy không tự nhiên ôm người đang bị trọng thương này đi lại.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-my-nhan-hoai/1612047/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.