Ánh mặt trời chói mắt, chiếu vào giường từ ngoài cửa sổ, cả người Mộ Tĩnh Vân đau nhức vô lực, tuy rằng rất mệt, nhưng dưới ánh mặt trời nóng như vậy, không thể không nhíu mày mà tỉnh lại. Tuy rằng đầu đã bắt đầu hoạt động, nhưng mắt lại vẫn là quật cường không chịu mở, lừa mình dối người đóng chặt lại…
Đau quá! Thật là khó chịu!!
Đặc biệt là nơi đó, quả thật là đau muốn chết!!
—— Đây là cảm giác đầu tiên của Mộ Tĩnh Vân sau khi tỉnh dậy. Một giây sau, y lập tức nghĩ tới người đã biến y thành bộ dạng này —— Hách Liên Dực Mẫn!!
…
Thật sự là không biết nên nói như thế nào mới tốt, cái tên Hách Liên Dực Mẫn đáng chết kia! Vốn xuân dược “Ngọc lưu hương” cũng không có ảnh hưởng gì lớn với y, chẳng qua là nhất định phải cùng người giao hợp mới có thể giải thôi. Không nghĩ tới Hách Liên Dực Mẫn lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, biết y không thể giải được xuân dược cũng không có chút sức lực nào. Cho nên hắn thật sự không để ý đến sự vô lực phản kháng của y mà tra tấn y suốt cả một buổi tối!
Hơn nữa các loại tư thế cơ bản đều làm qua, cuối cùng thế mà còn trơ tráo chỉ trích thân thể y không đủ mềm mại!!
…
Chuyện này cũng quên đi, Hách Liên Dực Mẫn trời sinh có tính phong lưu, quen dẫm đạp nơi bướm hoa, muốn nói hắn không biết dược tính của “Ngọc lưu hương” sợ là quỷ cũng không tin, tối hôm qua làm như thế với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-my-nhan-hoai/1612135/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.