Kiều Vạn Sơn tiễn Phương Khanh về tận cửa mới quay đi.
Nhà Phương Khanh nằm ở cuối thôn, chỉ có hai gian nhà tranh rách nát trơ trọi, không có lấy một hàng xóm xung quanh.
Phương Khanh mời hắn vào uống chén trà, nhưng hắn còn lo mẹ bệnh nên từ chối.
Hai người chia tay ở đó.
Phương Khanh vừa bước vào nhà, đặt sách xuống, liếc nhìn lên giường thì không thấy người đâu. Cậu lục tung hai gian nhà nát trong ngoài một lượt cũng không thấy bóng cha, cuống quýt chạy ra ngoài tìm.
Từ xa thấy trước cửa nhà Vương góa phụ vây kín một đám người, cậu chen vào thì quả nhiên thấy Phương Tự Thành đang bị bà Vương giữ chặt, vùng vẫy không thoát.
Thấy Phương Khanh đến, Vương góa phụ gào lên khàn khàn: "Phương Khanh, cậu là thầy giáo, tôi còn gọi cậu là "thầy" một tiếng, cha cậu ra cái nông nỗi này, cậu còn dám thả ông ta ra ngoài à? Con heo nhà tôi tôi nuôi bao công chăm bẵm, ông ta thì hay rồi! Đứng trên chuồng heo nhà tôi tụt quần đái thẳng xuống máng, không biết xấu hổ à?! Một ông già mất nết, coi tôi là đàn bà thì không dám nói gì chắc?!"
Phương Tự Thành bị mắng mà chẳng biết xấu hổ, cũng không tức giận, tay xách cái quần xộc xệch, cười ngây dại.
Phương Khanh thân là thầy giáo, nào có quen mồm cãi vã với phụ nữ.
Huống hồ chuyện này nhà cậu đúng là sai, cậu đỏ bừng cả mặt, không biết làm sao.
Vương góa phụ thấy cậu mãi không nói nổi một câu, cũng không tiện làm căng hơn, lại lẩm bẩm mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-nhan-gian-dieu-tu-a-di/2982140/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.