Khi đó bọn họ đều cho rằng đã được cứu, thế nhưng khi bọn họ mệt mỏi hết sức để lên bờ, mới phát hiện đây là một hoang đảo căn bản không có người ở.
Tất cả bọn họ đều vừa mệt vừa đói, tuy rằng bởi vì trời mưa cách quãng, mỗi người đều uống không ít nước mưa. Nhưng mà hai ngày không có cái gì ăn, tất cả mọi người đều đói đến mức bụng dán vào lưng.
Kiên trì bám ở trên thang trượt đến đảo này tổng cộng có mười một người.
Trong đó có người Trung Quốc, có người Úc, tuy rằng Mel không phải là trưởng phi hành đoàn nhưng là một người có kinh nghiệm công tác hơn vài chục năm. Cô chủ động đứng ra, phân phối nhiệm vụ cho mọi người.
Trong đám hành khách Úc có một người người đàn ông tên là Eden.Hobbs năm mươi tuổi đã từng có kinh nghiệm sinh tồn, hắn dạy cho mọi người phán đoán thứ gì có thể ăn được, thứ gì có độc.
Bởi vì không có lửa, đêm thứ nhất bọn họ đành ăn cây cỏ sống.
Ngày thứ hai, mọi người sử dụng kính lúp đeo trên người của một lão nhân, đốt được lửa.
Có lửa mọi người rất cao hứng, đến khi thăm dò trên đảo phát hiện có nước uống thì càng cao hứng hơn.
Có Eden thì việc tìm kiếm thức ăn cũng không phải rất khó, nhưng mà rất nhanh bọn họ liền đối mặt với một vấn đề nan giải. Không biết trong nước có vi sinh vật gì, sau khi uống vào liền bị thổ tả, cả người đều mệt lả đi.
Có mấy người bởi vì máy bay hạ cánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-sinh-chi-tu/182667/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.