“Ông điên rồi?!” Tương Bình Khang buột miệng nói ra. Hắn khó có thể tin nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tương Vệ Quốc rít gào lên: “Ông già cả nên si ngốc, hồ đồ rồi sao?! Tôi mới là con của ông, còn nó là cái gì?!”
“Ngậm miệng bẩn của mày lại, lập tức cút cho tao. Đời này tao cũng không muốn gặp lại mày nữa, quả thực dơ mắt của tao!” Tương Vệ Quốc trừng mắt lạnh.
Tương Bình Khang tức giận cả người run rẩy, hắn chỉ vào Tương Vệ Quốc nói: “Rốt cuộc ai mới là người thân của ông chứ?! Dù sao A Hãn cũng là người của Tương gia, tài sản của nó lẽ ra nên phân chia cho thân nhân của mình – cho những chú bác như tôi mới đúng. Ông dựa vào cái gì mà quyết định phân cho cái bọn ác tâm đó chứ?”
“Miệng sạch sẽ một chút!” Ni Mã cả giận nói, “Ông có tin là tôi đạp ông ra ngoài không?”
Vóc người Ni Mã cao lớn, bắp thịt trên người nổi lên, bị hắn đạp cho một cước, không chết cũng đi nửa cái mạng.
Đại não Tương Bình Khang đang mông muội nhất thời giống như bị tưới nước lạnh.
Tương Vệ Quốc lãnh đạm nói: “Mày quả nhiên là hướng về phía tài sản A Hãn mà tới. Bản thân mày không biết xấu hổ thì cũng đừng lôi kéo người khác không biết xấu hổ theo! Mày không phải là cha mẹ A Hãn, cũng không phải là con của A Hãn, nó có quan hệ gì với mày mà mày đòi kế thừa tài sản của nó? Mày nằm mơ đi! Tay làm chân làm năm năm sau vẫn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-sinh-chi-tu/182668/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.