Yên lặng đi theo Từ Cửu Chiếu đến căn phòng ở lầu hai, Tương Hãn trong đầu miên man suy nghĩ đến cảnh tượng ấm áp lãng mạn.
Tuy rằng không phải là lần đầu tiên cùng Từ Cửu Chiếu đồng sàng cộng chẩm, thế nhưng khi đó Tương Hãn đối với Từ Cửu Chiếu không có chút ý nghĩ gì cả.
Tương Hãn hơi hoảng hốt, nếu như khắc chế không nổi lộ ra sơ hở thì làm sao bây giờ?
Hắn đang tưởng tưởng ra tình cảnh tốt đẹp thì bị một con mèo nghênh ngang nằm ở trên giường phá vỡ.
Miêu Gia: “Meo meo ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ “
Miêu đại gia không chỉ ‘xuất hiện rất đúng lúc’, còn há to miệng ngáp một cái rõ to, không vui lắc lắc đuôi.
Từ Cửu Chiếu đi tới sờ sờ đầu của nó, thấp giọng nói: “Không vui sao? Cũng trễ quá rồi.”
Miêu Gia coi cái đuôi là cái roi da quất cậu một cái, ngươi cũng biết là quá trễ sao, quấy rối giấc ngủ của bổn đại gia a.
“Nó sao cũng ở nơi đây thế?” Tương Hãn mơ hồ là cắn răng hỏi.
Từ Cửu Chiếu đứng ở bên giường: “Tôi ăn tết bên này, đương nhiên không thể bỏ lại Miêu Gia một mình a. Lúc bình thường luôn để cho người khác chăm sóc nó, tôi cũng không có một gian phòng ở nghiêm chỉnh, làm liên lụy Miêu Gia cũng bị đưa đến nơi khác. Lúc nào cũng như vậy, nên nó cũng không nhận ra được nhà của nó.”
Hiện tại Từ Cửu Chiếu đang suy nghĩ mời một người có chuyên môn đến chăm sóc nó, chính là vì phòng ngừa lúc mình không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-sinh-chi-tu/182720/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.