Đời trước, vợ chồng ta từng gi*t Đỗ Thiên Minh, thù oán coi như đã xong, cho nên sống lại đời này, chúng ta không tính sổ hắn nữa.
Nhưng Mậu Tùng cảnh cáo Đỗ Thiên Minh, nếu còn dám làm giàu bất nhân, bắt nạt dân lành, chắc chắn sẽ không được toàn mạng. Hơn nữa tất cả số bạc Đỗ Thiên Minh kiếm được, phải trích ra một nửa để làm việc thiện.
Ngoài ra, ta còn nhận Đậu Khấu làm nghĩa muội.
Mậu Tùng nhớ tới biểu cữu của muội ấy, Đào đổ tể đã trượng nghĩa giúp ta, liền nâng đỡ ông ấy lên làm thị vệ thân cận, cho một chức quan.
Cuối cùng, Mậu Tùng kết thúc bằng một câu: “Vưu Ngạo Tuyết mấy năm nay thương tổn vương phi, thù này, vương phi vẫn luôn ghi nhớ.”
Đỗ Thiên Minh là người khôn khéo, đã nghe ra thâm ý trong câu này, nở nụ cười dữ tợn, nói chắc chắn sẽ khiến Vưu Ngạo Tuyết mỗi ngày phải sống trong địa ngục trần gian.
Sau khi hồi kinh không lâu, ta cùng Mậu Tùng đại hôn.
Tân đế cố ý cất nhắc nhà ta, định cho cha ta chức quan tri phủ.
Mậu Tùng quỳ xuống cảm tạ hoàng huynh, nhưng sau đó lại uyển chuyển từ chối. Chàng nói với Hoàng Đế vị nhạc phụ này tài trí bình thường, làm quan bao năm không đóng góp được gì, không nên đặt ở vị trí quan trọng.
Ngược lại, nhị thúc nhị thẩm của vương phi làm người trung hậu, đã nhịn ăn nhịn mặc nuôi vương phi từ nhỏ, đặc biệt là nhị thẩm Triệu thị, nhiều năm qua hành nghề y, không thu của bá tánh nghèo khổ nửa văn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tai-tinh-tieu-thuy-tam-thon-nguyet-quang/526277/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.