Mặt trời lên cao, Coucher de soliel chào đón một ngày mới.
Thẩm Du Ninh tinh thần phấn chấn đi làm, bước chân rất chậm, dưới chân tản mạn.
"Chào buổi sáng, Tiểu Nặc." Giọng nói từ tính cũng tản mạn, mang theo sự lười biếng của ngày đông phải dậy sớm.
Đường Nặc còn chưa thích nghi với xưng hô mới, chờ Thẩm Du Ninh đến trước quầy bar cậu mới thẳng người dậy, chậm chạp nói: "Chào buổi sáng, anh Du Ninh."
"Vẫn là latte đúng không?" Cậu chủ động hỏi.
Thẩm Du Ninh ừ một tiếng, trực giác anh phát hiện thái độ của đối phương có biến hóa rất nhỏ.
Không thể nói là thân thiết nhưng so với ban đầu thì bớt khách sáo hơn, cũng bớt xa cách hơn.
Sự thật cũng chính xác như vậy.
Vốn dĩ Đường Nặc mới tới thành phố A, lạ nước lạ cái, chỉ có một đàn anh quan hệ không tệ đang làm giảng viên ở đại học A.
Cậu sợ xã giao, một mình tập quen với nơi đây, đối xử với ai cũng hết sức khách sáo, sợ phải liên quan đến người khác.
Không phải không muốn kết bạn mà do cậu quá nhạy cảm, ở chung với ai cũng đều luôn lo lắng, lo mình có làm phiền người ta hay không, có khiến người ta khó chịu hay không.
Cứ phải giữ tâm trạng như vậy khiến Đường Nặc cảm thấy mỏi mệt, dần dà cậu không muốn kết bạn với ai nữa.
Đối với Đường Nặc mà nói sự xuất hiện của Thẩm Du Ninh là một sự bất ngờ, lần gặp đầu tiên hiểu nhầm đối phương là người không đứng đắn, nhưng không ngờ sự thật lại hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-biet-hoang-hon/1056608/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.