Cơn gió lạnh thôi qua, trời tối sầm lại báo hiệu cho cái cơn mưa rào mùa hè tới.
Khẽ rùng mình một cái, cảm nhận cái lạnh của nước đã thấm vào da, Cám vội vàng chạy vào gốc cây đa trú.
Thiên trần trừ một lúc, cuối cùng cũng vì mưa càng ngày càng nặng hạt mà vội bước vào.Cả hai im lặng.Chẳng ai nói cũng chẳng ai mở lời.
Cứ vậy mà lặng thinh đi, cả một khoảng không gian chỉ còn có tiếng mưa lộp độp, tiếng suối chảy cùng với hai thân thể ướt sũng bởi nước.Cám ngồi thu chân co mình lại, hai tay quàng qua ôm lấy chân.
Da thịt lạnh toát bởi bộ quần áo ướt nhẹp, vừa ướt vì ngã suối, vừa ướt vì nước mưa.
Thị ta bấy giờ chẳng khác gì con chuột là bao vừa bẩn vừa lạnh vừa ướt.
Mũi bắt đầu chảy nước, Cám vừa sụt sịt một cái thì âm thanh bên cạnh vang lên."Cô...!tại sao cô lại cải nam trang lên trên chốn rừng thiêng nước độc này làm gì?"Cám chốc trợn mắt lên nhìn Thiên, sau lại cụp mắt, im lặng một lúc rồi thở dài, nói."Nếu tôi nói...!lý do là vì không muốn người thân mình sau này bị giết hại, không muốn bản thân bị đổ tội lên đầu một cách oan ức nên chạy lên chốn hoang vu này để xây một căn nhà ở đây để trốn thì anh có tin không?""Cô sao có thể biết được tương lai của mình cơ chứ?""Nếu tôi nói là tôi biết, lại còn biết rất rõ thì sao?""Vậy cô là thánh nhân.""Không thưa anh.
Tôi cũng chỉ là người thường giống anh mà thôi."Cám dứt lời, rồi cả hai lại rơi vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-cam-hung-dong/1220737/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.