Cám vội thả người kia ra, vừa hốt hoàng cúi đầu vừa cất kiếm lại."Xin lỗi, tôi...!tôi không biết là anh."Thiên vừa được thả ra, tay ném ngay bó củi xuống.
Hắn ngồi phệt xuống đất, xếp củi chụm lại thành chóp dựng thẳng, hướng lên trời, phía dưới có để một ít rơm khô."Thật kì lạ, vì sau khi tôi cứu cô thì cô lại kề dao vào cổ tôi.""Tôi không cố ý đâu, tại tôi cứ tưởng...""Tưởng gì?""Kẻ nào đó rình rập tôi...!mà tại sao anh lại nấp đi khi tôi quay lại.""Hả, à tôi tôi nhặt một ít lá khô bị rụng ở dưới gốc cây."Cám nhíu mày, sau cũng chỉ ậm ờ rồi ngồi xuống bên gốc cây, đưa mắt sang nhìn vào cái chàng trai đang gom đống lá khô thành một đống.Rồi chợt hẳn lấy ra từ trong người dùng một chiếc hộp nhỏ bằng thiếc, chưa đến mười giây liền tạo ra lửa.
Kẻ kia chỉ vừa hất nắp hộp ra, ngon lửa đã lập tức bập bùng nổi lên như một phép nhiệm màu của tạo hóa, Cám tròn hai mắt.
Thị ta ngạc nhiên tới cái mức gần như chảng thể tin nổi vào mắt mình."anh Thiên này, cái anh đang cầm trên tay là gì vậy?""À cô nói cái này sao? Là bật lửa.""Bật lửa? Nó là gì vậy, tôi trước nay chưa từng biết tới thứ đồ này!""Ừm, đây là một món đồ chuyên dụng của người phương tây đặc biệt là nam nhân.""Chà...!rất nhanh đã có thể nổi lửa, giống như phép thuật vậy.
""Cô thích nó sao? Tặng cho cô.""Hả?Tặng tôi? Quý như vậy...!tôi không dám...""Không sao, tôi còn rất nhiều cô cứ cầm lấy, không cần ngại miễn sao cô không kề dao vào cổ tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-cam-hung-dong/1220739/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.