"Để tôi giúp dì xuống..."Bà mụ toan bước xuống xe ngựa, thế mà thềm quá cao, bà lại chẳng cao lớn gì bằng người ta, tất nhiên sẽ gặp khó khăn."Vậy, cảm ơn cậu!"Thiên dơ tay ra đỡ lấy bà mụ.
Cho tới khi bà xuống rồi mới quay sang đỡ Tấm."Phiền anh rồi, thực cảm ơn.""Không có gì, ta đều là người đại Việt mà cớ gì lại không giúp đỡ nhau huống chi là truyện nhỏ nhặt này..."Cám cúi người ra tới gần cửa bắt gặp gương mặt quen thuộc, thị theo phản xạ lùi lại một bước."Mộ Dung Thiên, anh..."Thiên quay lại, nhìn thấy Cám, bất giác lòng có chút hào hứng."Chào, chúng ta lại gặp rồi, tôi tự hỏi không biết đó có phải duyên phận không?""...""Cô không định xuống sao, lại đây đi nhanh lên tôi sẽ giúp cô."Thiên đưa tay ra phía Cám, ngỏ lời giúp đỡ, người bình thường hẳn sẽ rất cảm kích thế mà thị lại nhíu mày nhìn hắn sau đó gạt tay hắn ra."Rất cảm ơn anh, thế nhưng tôi nghĩ bản thân không cần sự giúp đỡ của bất kì ai, đặc biệt là một kẻ thích lừa dối châm biếm, trêu trọc người khác..."Cám hùng hồn nói, xong thị nhảy phát xuống.
Ai ngờ rằng, cỗ xe này lại cao đến thế! Đã vậy, phía dưới đất lại lồi lõm, gập ghềnh! Đúng là khốn thật!Cám vừa nhảy xuống, đầu ngón chân vừa chạm xuống đất một cái là thị đã nghiêng cả người sang một bên, trẹo chân rồi! Cả người cứ thế ngã xuống.May thay, thị chưa kịp ngã xuống đất cánh tay của ai kia đã nhanh chóng đỡ lấy cả tấm thân của thị, Cám cũng theo phản xạ tay liền bám vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-cam-hung-dong/1220746/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.