Chẳng đợi Trần Tiểu Thiên nói hết, thành chủ đã đưa tay ra vỗ vai của nàng rồi dùng tông giọng trầm mà nói:- Đừng tùy hứng nữa.
Thiên Thiên, võ công của con cao cường đến lúc đó chạm đến thì dừng chớ gây tổn thương tính mạng người khác.Trần Tiểu Thiên nghe vậy chớp mắt bỗng ỉu xìu, đôi mắt cụp xuống lúng túng đáp:- Nếu người khác gây tổn thương tính mạng của con thì sao ạ?Thành chủ bị chọc cười, bất đắc dĩ điểm tay lên mũi của Trần Tiểu Thiên mà vừa cười vừa đáp:- Nghịch ngợm, nếu như con nhường, thờ ơ xem thường cuộc thi võ thì xem ta phạt nặng con thế nào.Nói xong bà quay đầu nhìn mọi người rồi tùy ý nói:- Hôm nay đến đây thôi, giải tán cả đi.Thành chủ đứng dậy rời đi.
Mọi người thấy thế thì đồng loạt hành lễ:- Cung tiễn thành chủ.- Cung tiễn mẫu thân.Bây giờ Trần Tiểu Thiên hết cách rồi, nàng cực kỳ buồn rầu nghĩ trong lòng: Thua còn không được à.Mà bên cạnh đó, một bụng Trần Nguyên Nguyên đầy tâm sự nặng nề, cô không nói chuyện cùng mọi người liền nhẹ nhàng vẫy tay với tùy tùng Tử Niên đứng bên cạnh.Tử Niên thấy thế thì vội vàng bước lên đẩy xe lăn của Trần Nguyên Nguyên rời đi trước.Trần Sở Sở nghĩ ngợi chốc lát liền đến trước mặt Trần Tiểu Thiên gọi:- Thiên Thiên.Trần Tiểu Thiên vốn buồn rầu vì chuyện ban nãy, lúc này thấy Trần Sở Sở đến tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng mà nắm vội lấy tay áo của cô rồi gấp gáp nói:- Nhị tỷ, vừa nãy Lâm Thất muốn thêm vòng thi võ vì sao nhị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-cong-chua-trong-loi-don/2484676/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.