【Giá trị hảo cảm hiện tại của Thẩm An đối với ta là bao nhiêu?】
Nhưng không ngờ lần này hệ thống lại lên tiếng:
【99.】
?
【Ngươi đang đùa ta đấy à?】
Thanh âm hệ thống lạnh lùng: 【Yêu cầu ký chủ không được nghi ngờ năng lực của ta.】
Ta bị sốc nặng, hoàn toàn ngây người.
6.
Bởi vì giá trị hảo cảm của Thẩm An đối với ta đã cao ngất ngưỡng, ta chẳng còn lo lắng sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Những ngày tiếp theo ta cứ việc ăn no ngủ kỹ, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống an nhàn bên cạnh Thẩm An.
Trở lại mười hai năm trước, ta đã nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới.
Dù sao mỗi ngày ta chỉ cần chuyên tâm hưởng thụ sự hầu hạ chu đáo của Thẩm An là đủ.
Khi chưa có Thẩm An, ta là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Dẫu danh nghĩa là nữ nhi danh môn, nhưng phụ thân và các ca ca trong nhà đều đã bỏ mình nơi sa trường, gia sản cũng bị đám thân thích hút m.á.u không còn một xu.
Triều đại thay đổi, ngôi vị hoàng đế sớm đã đổi chủ, ai còn tâm trí đâu mà để mắt đến nữ nhi của công thần tiền triều.
Bởi vậy phủ Thẩm rộng lớn như vậy chỉ còn lại ta và một người hầu gắng gượng chống đỡ, ngân khố chỉ còn sót lại vài đồng bạc lẻ, chẳng hơn chẳng kém một xu.
Ta lại chẳng có tài cán gì trong người, đúng là một con sâu gạo chính hiệu.
Điều này khiến ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-dau-huyet-tra-lai-nguoi/2529158/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.