Buổi trưa, Thẩm An đi chăm ngựa cho người ta, khi trở về còn mang theo cho ta hai chiếc bánh nướng thơm phức.
Buổi tối, Thẩm An thức khuya thêu thùa may vá, y phục hắn làm cho ta thậm chí còn tinh xảo hơn cả đồ trong các cửa tiệm nổi tiếng trên phố.
Thay vì nói ta nuôi dưỡng Thẩm An, chi bằng nói rằng hắn đang nuôi ta mới đúng.
Mấy ngày ngắn ngủi mà thịt trên bụng ta đã dày thêm không ít.
Tay nghề của Thẩm An quả thực quá đỉnh, đáng giá năm sao!
Lúc này ta đang ngồi hóng mát trong đình viện, chiếc quạt trong tay Thẩm An nhẹ nhàng phe phẩy bên mặt ta.
Ta thoải mái thở dài một hơi.
Lần công lược trước kia có bao giờ được hưởng thụ cuộc sống dễ chịu như vậy đâu, bình thường chỉ có ta tận tâm tận lực hầu hạ người khác là chính.
Thẩm An nhìn dáng vẻ thư thái của ta liền mỉm cười, có chút ngập ngừng mở lời:
“A tỷ, muội có một chuyện muốn thương lượng với tỷ.”
7.
…
Sau một hồi giải thích, trong lúc Thẩm An lo lắng không yên, ta chậm rãi gật đầu.
Vớ vẩn, không phải chỉ là đi tòng quân thôi sao?
“Đệ đi đi.”
Ta phất phất tay, đồng ý!
Kiếp trước Thẩm An cũng từng đề cập đến chuyện đi tòng quân nhưng lại bị ta cự tuyệt.
Bởi vì trong mắt ta hắn vẫn là một đứa trẻ, ra chiến trường không chừng ngày nào đó sẽ không còn.
Nhưng lần này ta đồng ý.
Một là bởi vì kiếp trước Thẩm An không chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-dau-huyet-tra-lai-nguoi/2529156/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.