Đêm khuya, trời tối. Tiếng sói hú giữa đêm nghe hoang vắng và cô quạnh vô cùng. Không biết cái Út đã đi đâu, thằng Háu lại khóc to hơn, nó mếu máo nói nghe không rõ tiếng. Phong Giang nghe động, tỉnh dậy, cũng lờ mờ hiểu chuyện. Cậu xoa lung an ủi thằng Háu, để nó lặng một lúc rồi mới hỏi:
- Út đi từ lúc nào?
Háu mếu máo nói:
- Nó đi từ lúc nãy, hu … hu … hu, không phải là tại em đâu, bọn em chỉ trêu nó tý thôi, nó dỗi bỏ đi, hu… hu … hu, rồi mãi mà không thấy về.
Phong Giang lại hỏi:
- Út đi hướng nào?
Háu chỉ tay về phía rừng:
- Hướng kia.
Cả khu rừng tối đen như mực, cây cối rậm rịt như hàm răng chực chờ nuốt chửng ai đi vào. Trần Gia nhìn vào còn thấy sợ, sao bé Út lại dám đi vào một mình.
Phong Giang vội vã xé vải ra quấn vào cành cây làm đuốc, quay ra nói với Tý:
- Trông chừng bọn nhỏ cẩn thận, ta đi tìm Út, tuyệt đối không được đi đâu hết.
Lời nói của Phong Giang rất có sức nặng, Tý nghe xong liền đáp:
- Dạ
Xong Phong Giang quay sang nói với Trần Gia:
- Cháu và ông đi tìm Út, hai người đi sẽ an toàn hơn, ở đây để thằng Tý lo.
Trần Gia đáp:
- Ừm, đi nào.
Hai người đi ra vào rừng, may mà đất ẩm nên dấu chân con Út vẫn còn rõ, dẫn thằng vào rừng. Càng vào sâu, rừng càng âm u, bóng đêm nuốt gọn ánh sáng leo lắt của 2 cây đuốc. Khu rừng này vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-ma/857673/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.