Phòng bệnh một người chỉ cho một người nhà ở lại trông, Lương Thừa nhất quyết không chịu đi, khi màn đêm vừa buông xuống là anh liền xua Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp về nhà.
Kiều Uyển Lâm nằm lâu chán quá, tắm xong cậu bèn đi tới quầy y tá cầm một tờ báo chiều về, đứng trước bệ cửa sổ chơi trò điền ô chữ trên báo. Lương Thừa vào phòng, anh mặc áo blouse, trong tay cầm hai quyển tạp chí truyện tranh cướp được từ bác sĩ Tiểu Hồ.
Kiều Uyển Lâm toét miệng cười: “Đúng lúc em đang chán.”
Lương Thừa dừng lại ở cái bàn cuối giường, nói: “Lại đây nằm xuống, đắp chăn vào.”
Kiều Uyển Lâm nghe lời làm theo, tiện tay giật lấy quyển tạp chí mở ra đọc. Điện thoại reo một tiếng, Lương Thừa móc ra trả lời tin nhắn, là Ứng Tiểu Quỳnh, hỏi mấy giờ bọn họ đến nhà hàng.
Anh quên mất chuyện này, vừa gõ chữ vừa đi sang giường giành cho người nhà.
Kiều Uyển Lâm liền gọi anh: “Anh ơi, đừng đi.”
Lương Thừa quay về giường cậu ngồi phịch xuống, cầm điện thoại nói: “Sao, ở đây mà cũng muốn chung chăn chung gối à?”
Ba mẹ đều không có mặt, Kiều Uyển Lâm khép quyển truyện lại, trong vẻ nghiêm túc lẫn thêm một chút nũng nịu: “Kết quả kiểm tra cụ thể là thế nào? Anh nói em biết đi, em có phải trẻ con nữa đâu.”
Theo quy định thì nên nói, tuy Lương Thừa đã chữa trị cho nhiều bệnh nhân như thế rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh do dự: “Đợi ngày mai hội chẩn xong thì anh sẽ nói chung với cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-nhan/1232836/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.