“Hì hì, ta nói, ừm, hẳn là nên đặt cho ngươi một cái tên, vậy mới dễ xưng hô a! Ừm… Lông vũ trên người ngươi màu trắng có chút đen, mà bạn già của ngươi thì là toàn là trắng.
Vậy gọi nó là Tiểu Bạch, còn ngươi
thì tên là Tiểu Tro!”
Khẽ rầm một tiếng, đầu chi mái suýt va phải vách đá, “Tiểu Tro?” Nữ nhân này thật quá tổn hại người ta đi, vì sao tên nó không phải là Tiểu Bạch, nó là giống cái nha, bạn già nó tên là Tiểu Tro mới thích hợp a! Sao có thể lấy màu lông chim mà đặt tên chứ? “Chủ nhân, đổi lại đi!”
“Cứ như vậy đi, bằng không người khác sẽ hiểu lầm, hơn nữa, tên Bùi Nhược Thần kia thích màu trắng, nếu ta đoạt với hắn sẽ lại bị bóc lột!” Ngự Thiên Dung không chút lưu tình cự tuyệt nguyện vọng của chim mái đáng thương, lập tức lại sai sử: “Tiểu Tro, ngươi mau dùng cặp móng vuốt lợi hại của ngươi giúp tìm đồ đi!”
Phanh ——
Chim mái thiếu chút nữa là rơi xuống đất, cái gì mà móng vuốt lợi hại? Nàng ta căn bản là muốn lợi dụng nó nên mới khen nó, trách không được người khác đều nói nữ tử tâm địa ác độc, nói lời dễ nghe thực chất là lợi dụng người khác…
Ngự Thiên Dung cười tủm tỉm nhìn chim mái, thấy nó không động đậy, mắt lộ ra hồ nghi, “Tiểu Tro, chẳng lẽ móng vuốt của ngươi không thể phát huy uy lực, ngay cả đào chút bùn nhão cũng làm không được?”
“Ai nói!” Chim mái vỗ cánh phạch phạch bay lên, nhắm một chỗ, cào móng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-phu-buc-toi-cua-phu-nhan-thinh-thu/1290836/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.