Cách đó không xa, Tịch lão tổ và Vô Thần Bà Bà thấy Hàn Minh bỗng nhiên ngã xuống, đều khiếp sợ đứng lên, vội vàng đi đến, “Ngự cô nương, Hàn công tử, hắn —— “
Ngự Thiên Dung mỉm cười nhìn Tịch lão tổ, “Lão tổ, bà đừng lo lắng, Hàn công tử chỉ là quá mệt mỏi, nói muốn ở đây nghỉ ngơi một lúc, chúng ta đừng quấy rầy hắn.
”
Tịch lão tổ nghi hoặc nhìn nàng, “Nhưng này ——” rõ ràng là có vấn đề a!
Vô Thần Bà Bà lại cẩn thận đánh giá Hàn Minh, hồi lâu mới nói: “Lợi hại, cư nhiên còn có độc dược có thể không sợ Như Ngọc Châu của hắn!”
Như Ngọc Châu? Ngự Thiên Dung tò mò nhìn Vô Thần Bà Bà, “Cái tên không tệ.
”
“Nha đầu, ngươi như thế nào biết hắn có vấn đề?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Vốn không có vấn đề gì, bất quá hắn hơi nóng ruột, cho nên ta liền đa nghi một chút.
”
“Vậy sao ngươi không nghi ngờ lão bà ta?”
Tịch lão tổ kinh ngạc nhìn các nàng, chẳng lẽ Hàn Minh là kẻ địch?
Ngự Thiên Dung đỡ Tịch lão tổ đi về phía trước đi, “Lão tổ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi!”
Đi chưa được mấy bước, Ngự Thiên Dung dừng lại, quay đầu đi đến bên cạnh Hàn Minh, đưa tay lấy đi bảo châu của hắn, mỉm cười, “Hàn công tử, bảo châu này xem như là để trá giá cho mạng ngươi đi! Vô Thần Bà Bà, phiền toái ngươi đem hắn tới cái cây to kia đi, miễn cho bị rắn rết gì đó cắn bị thương thì ta thực có lỗi!”
Hàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-phu-buc-toi-cua-phu-nhan-thinh-thu/1291144/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.