Sau khi tâm tình dần ổn định, trong lòng Tòng Thanh Vũ rất rõ ràng cô muốn làm cái gì. Khóc cũng đã khóc rồi, thương tâm cũng thương tâm đủ rồi, con người cũng không thể một mực sa sút tinh thần như thế được.
"Chị Mộ Ninh, em nghĩ đã đến lúc em phải về rồi." Một mình ở nơi này chờ đợi thật lâu, còn gián tiếp đem tâm tình bi thương truyền lại cho Trần Mộ Ninh, trong lòng Tòng Thanh Vũ có chút áy náy. Đào bới vết thương cũ lên, không phải chuyện tốt đẹp gì.
Trần Mộ Ninh nhẹ hớp một ngụm trà, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười dịu dàng: "Vốn còn muốn giữ em lại đến lúc ăn cơm, có điều trước mắt thấy, dường như em không có ý này."
Tòng Thanh Vũ luôn luôn hiểu được cách làm người của Trần Mộ Ninh, cô nói: "Không phải không có ý này, mà là không có tâm tình này." Cô cười khổ, "Đúng rồi, chuyện Vũ Tình, thật sự phải làm phiền chị rồi." Tuy rằng Trần Mộ Ninh đã đáp ứng sẽ làm kiểm tra cho Hàng Vũ Tình, nhưng Tòng Thanh Vũ lo lắng kiểm tra còn chưa bắt đầu, Trịnh Khuynh nói không chừng sẽ tới bắt người rồi.
"Em muốn mang cô ấy về?" Trần Mộ Ninh giương mắt, nhìn như không động thanh sắc hỏi.
"Bằng không thì sao đây?" Sao câu hỏi này của cô chút không thấu?
Trần Mộ Ninh đặt ly trà xuống: "Thanh Vũ, em nói thật cho chị biết, Hàng Vũ Tình và em rút cuộc là quan hệ như thế nào? Bình thường em sẽ không dẫn người ngoài đến chỗ chị, huống chi hôm nay em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-sau-tua-bien/249733/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.