Trong phòng, Khương Điệu đang mở máy tính của khách sạn xem weibo, mỗi giây mỗi phút đều tăng thêm cả trăm fan...
Đúng là kinh người, nhưng sau khi hiểu được ý đồ của Phó Đình Xuyên, cô dần bình tĩnh lại.
Mình cũng phải từ từ chấp nhận nó.
Cốc cốc cốc.
Cửa vang lên ba tiếng gõ rồi dừng lại.
Khương Điệu rời khỏi bàn, nhìn qua ô mắt mèo thấy rõ người kia thì bật cười thật to.
Nhưng mà bực người kia đẩy mình vào nơi đầu sóng ngọn gió. Khương Điệu kiềm chế vẻ mặt của mình, làm bộ lạnh như băng, rồi mở cửa phòng ra.
Bên ngoài có hai người, cô đang định chào Từ Triệt thì bị người bên cạnh cản tầm mắt.
Anh nhanh chóng đẩy cửa vào, sau đó...
Ôm chặt lấy Khương Điệu.
“Này! Anh làm gì thế!
Vẻ mặt diêm vương duy trì không đến hai mươi giây đã phải hét thất thanh: “Thả em xuống.”
Cửa lớn phía sau tự đóng lại, rầm một tiếng, trong phòng và ngoài phòng như cách biệt thành hai thế giới.
Phó Đình Xuyên dừng lại, anh cúi đầu nhìn, nhìn như túy ý, lưc trên cánh tay cũng kìn, nhìn như túy ý, lưc trên cánh tay cũng không hề giảm: “Sao nào? Ôm cũng không cho ôm à?”
Khương Điệu không giãy dụa nữa: “Có ai ôm như thế không?”
Phó Đình Xuyên bật cười, tiếp tục bế cô thẳng đến bên giường.
Dưới lưng là cảm giác mềm mại, Khương Điệu còn chưa kịp thở ra, người đã đè lên, môi tìm tới môi cô.
Dùng hành động cho thấy, anh không chỉ muốn ôm mà còn muốn hôn nữa.
Đầu lưỡi luồn vào, không nhanh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-so/511787/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.