Đi chuyến bay về thủ đô rất hiếm khi bị trễ.
Trên khoang hạng nhất chỉ có ba người họ, Từ Triệt ngồi bên Phó Đình Xuyên, Khuông Điệu cách đó một đoạn.
Sau khi lên máy bay, Từ Triệt định đến ngồi ghế của Khương Điệu, cho đôi ngồi cạnh nhau.
Tiếp viên hàng không lúc đầu còn chưa để ý đến Phó Đình Xuyên, tới khi anh ngồi xuống, tháo nón và kính ra —
Khương Điệu nhìn sang thấy ánh mắt của tiếp viên hàng không cũng sáng bừng lên hẳn.
Nếu không phải vì còn công việc, cô nghĩ có khi người kia sẽ hét ầm ĩ cả lên đấy. Khương Điệu lần đầu tiên mình gặp Phó Đinh Xuyên vào nhà vệ sinh công cộng, có lẽ cũng là tâm trạng này nhi
Ha ha, nghĩ vậy, cô không khỏi bật cười. Lại sợ có người nhìn thấy, đành phải lật sách ra, cúi đầu nhìn, che giấu.
“Phó....Anh Phó!” Vị tiếp viên hàng không xinh đẹp kia đã chạy tới, phấn khích đến độ không biết phải nói thế nào: “Có thể chụp ảnh cùng anh không ạ?”
Gio còn chưa cất cánh, tiếp viên hàng không nhanh chóng lấy di động ra.
Phó Đình Xuyên hoi nhếch môi, quay đầu nhìn Khương Điệu một cái.
Cô gái kia vẫn cúi đầu đọc sách, hôm nay cô hất tóc trên vai, một nhúm tóc đen bên tai roi xuống, mềm mại dịu dàng, lướt qua bờ mặt trắng nõn.
“Khụ.” Phó Đình Xuyên thanh thanh cô họng.
Khương Điệu ngước mắt: Sao thế?
Từ Triệt bên cạnh hất tay:“Lão Phó chụp ảnh vói em gái kia, cho cô chuyển vị trí đó“.
“Ơ...” Khương Điệu gật đầu, ngón trò giữ lấy trang sách, đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-so/511793/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.