Vừa nghe câu này xong, Khương Điệu đã thấy xấu hổ và cực kì giận dữ.
Nhất định Phó Đình Xuyên đã nhìn thấy ID tài khoản của cô rồi... Mỗi ngày điên cuồng liếm Xuyên của ta không dừng được... Prprpr.
A a a a a, thèm ấy.
Chửi bậy trong lòng một hồi, Khương Điệu ôm gối đầu, muốn đánh Phó Đình Xuyên quá, bởi vì người này quá sức ti tiện.
Cô hấp háy mũi như hết giận: “Anh có ý gì?”
Phó Đình Xuyên rất là quân tử đáp: “Dỗ em“.
“Cái này thì dỗ gì?”
“Thỏa mãn mọi ý định của con gái không phải là dỗ sao?” Phó Đình Xuyên mỉm cười nhìn cô, không hề thấy chút áp lực nào, lại còn nhắc tiếp tới Weibo ID của cô: “Mỗi ngày điên cuồng liếm...”
“Đừng nói nữa!” Khương Điệu vươn hai tay ra che miệng anh. Phó Đình Xuyên không nói được, chỉ có thể nhìn cô bằng cặp mắt cực kì rạng rỡ, vẫn không nhúc nhích. Đôi đồng tử đen bóng, như ánh sáng phát ra từ cửa sổ tâm hồn, chiếu gọi hết tất cả tâm sự trong lòng cô.
Cảm giác thẹn thùng càng thêm mãnh liệt, cần cổ non mịn của ai kia đỏ bừng cả lên, hái má như đóa hoa cực kì quyến rũ.
Phó Đình Xuyên kéo tay cô ra, không buông xuống mà giữ chặt trong tay mình, nắm thật chặt.
Cứ kéo, lại cứ nhìn cô.
“Đừng nhìn em,“ Khương Điệu có ý giải thích: “Fan bọn em......hay gọi mấy tên này không phải là...em muốn “
“Ừ.”
“Dù sao, là để biểu đạt rằng mình thích anh thôi, anh hiểu không“. Khương Điệu rút tay mình về, bối rối vuốt tóc, ngừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-so/511795/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.