Chóp mũi hai người sát vào nhau, anh đè nặng lên cô. Đôi môi cô gái nhỏ mềm mịn thơm nồng, như một món bánh ngọt khiến người ta muốn nhâm nhi gặm nhấm.
Lúc anh định mở môi cô ra, Khương Điệu vội quay đầu tránh được, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên nói:“Đừng ở chỗ này.”
“Đừng ở đâu?” Anh giữ lấy cằm cô, muốn cô nhìn anh, trong mắt chỉ có một mình anh.
Khương Điệu nhỏ giọng: “Đừng ở bên ngoài, có người thấy anh thì tiêu đó, anh mới yên ổn được mấy ngày“.
Lo cho anh như thế? Phó Đình Xuyên cười, chạm vào môi cô thêm vài cái rồi mới kéo tay người đó đi: “Chúng ta tới chỗ khác.”
“Chỗ nào?” Khương Điệu hỏi.
“Đi thì biết.” Phó Đình Xuyên kéo cô đến chiếc xe.
Khương Điệu dừng dừng bước chân, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Thấy cô chần chờ, Phó Đình Xuyên quay đầu hỏi.
Tai Khương Điệu càng nóng bừng hơn, cô ngập ngừng:“Là ở bên ngoài...... qua đêm sao?”
Dù sao cũng là người trưởng thành, nghĩ đến những chuyện cấm kị như thế cũng rất bình thường.
Có gió thổi qua, nhưng Phó Đình Xuyên vẫn nghe được câu nói bé tí của cô, anh cười đáp:“Em muốn ở bên ngoài qua đêm hả?”
Người gì đâu! Lại đẩy vấn đề cho cô...... như thể cô là người có khát vọng đó vậy. Khương Điệu cũng không muốn bị người ta đùa giỡn, cô đĩnh đạc ngẩng đầu bước tiếp: “Em thế nào cũng được.”
Nói xong còn quang minh chính đại bước sang cửa xe bên kia.
Lần này đến lượt Khương Điệu đùa Phó Đình Xuyên, đôi mắt người kia khi cười sẽ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-so/511805/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.