...
Xã hội nào cũng vậy, ngoài một số ngành nghề sản xuất trọng yếu, trực tiếp tạo ra sản phẩm, thì song song cùng tồn tại với chúng, là những công việc ít người để ý, thậm chí không tên, và đồng thời, rất kén nhân lực.
“Tinh Cầu này rộng lớn, xét riêng trong nội bộ Nhân tộc phàm nhân thôi đã có vô số quốc gia, vùng lãnh thổ khác nhau. Đơn vị chủ quyền nhỏ nhất, gọi là Thành, dựa theo đánh giá về diện tích, dân số mà được chia ba cấp độ tiểu - trung - đại, người đứng đầu đương nhiên là Thành Chủ. Tỉ dụ, Giang Thành có thể xếp vào trung cấp, còn Cam Thành thì chỉ cỡ tiểu thôi...”
Trên hai tay trái phải của Nặc lão, phân biệt là hình ảnh hai toà Thành đang chầm chậm xoay, liền biểu thị rõ sự tương quan chênh lệch kích thước, quy mô, cũng như cách tổ chức giữa đôi bên. Thấy Lạc Thạch gật gù, lão mỉm cười tiếp tục.
“Chiếm giữ và thống nhất được từ ba cái Đại Thành trở lên, thì mới thành lập nên một Quốc gia tiểu cấp, năm cái - trung cấp, bảy cái - đại cấp. Tới cái thứ mười một, bắt đầu xuất hiện khái niệm Đế Quốc...”
Cảnh Môn, thực chất chỉ nhỉnh hơn Thập Minh chút ít, tức chỉ là Đế Quốc tiểu cấp. Trên nó, chắc chắn vẫn còn có trung, đại, nhiều Đế Quốc khác nữa, bất quá, bây giờ cũng chưa cần thiết để gã tìm hiểu sâu hơn.
Phương pháp phân chia thành trấn, quốc gia, ổn định như hiện tại thì cũng mới phổ biến hai ba ngàn năm gần đây, còn trước đó, hình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-than-tuyet-lo/1666574/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.