Nơi của Hán Nghiêu Sinh tự nhiên rộng rãi hơn tiểu lâu Trọng Thích nhường cho ta, sáng sớm Đông Hà điện thực yên ắng, huân hương trong đỉnh được đốt cả ngày, khói hương lượn lờ thành một đường nhỏ, lập tức phiêu tán trên không trung, chậm rãi tan biến.
Đông Hà điện so với Tây Lưu cung hoa lệ chỉ có hơn chớ không kém, mỗi đồ vật sở dụng tự nhiên cũng không kém, nằm sau tầng tầng màn trướng, ta ngắm nhìn trạm trổ mạ vàng trên giường, tia nhìn chuyển đến Hán Nghiêu Sinh, nhớ tới điên cuồng hôm qua, không khỏi sờ sờ cái mũi, mặt già đỏ lên.
Hán Nghiêu Sinh xoay người lại, cười nhìn qua, nói: “Thế nào, tỉnh?” Lúc này hắn và ta đều y quan bất chỉnh, chuẩn xác phải nói là lõa thể, lõa thể quấn lấy một chỗ, chỉ cần đụng chạm chút chút là có thể phát hỏa.
Xem quang cảnh tiết xuân như vậy, nuốt ngụm nước miếng, thầm mắng một tiếng lão yêu tinh, lại cũng chỉ có thể nhìn mà không thể động.
Hôm qua Hán Nghiêu Sinh tình tự thay đổi rất nhanh, tuy rằng cố cưỡng chế, nhưng xúc cảm kịch liệt vẫn khiến hắn nguyên khí đại thương, mà hôm qua lại giằng co cả đêm, đến lão nhân gia ta cũng có chút ăn không tiêu, khỏi cần nói tới lão già hắn.
Nghĩ như vậy, không khỏi nắm cổ tay Hán Nghiêu Sinh, tinh tế kiểm tra mạch tượng, thấy mạch tượng vững vàng, mới giãn mày “Hôm qua gây sức ép lâu như vậy, không sao chứ?”
Hán Nghiêu Sinh cười không trả lời, ngược lại chậm rãi đứng dậy, dựa vào đầu giường, ta thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-thap-nien-nhat-mong-giang-ho/28259/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.