Trung học và đại học đều như nhau, từng thích người khác, cũng từng được người thích, nhưng không có một tình cảm nào đi đến được phút cuối cả, tính cách của Bạch Sâm có phần bị động, trước mặt người lạ thường bị gọi là “nhút nhát”, cho dù có thích cũng không dám nói ra, được tỏ tình lại càng không biết làm sao, không thích người ta cũng không dám từ chối, sợ làm tổn thương đến lòng tự ái của người ta…
Khi ấy cô đúng là một cô gái ngốc nghếch, nhưng nghĩ lại thì phần lớn những cô gái vào tuổi đó đều ngốc nghếch như vậy…
Nhưng có một điều được xác định là, một khi tình cảm đó bị phát hiện hoặc tự mình nói ra, thì tâm trạng thích người khác ấy, cũng càng lúc càng trở nên mạnh mẽ…
Bạch Sâm che gương mặt đỏ ửng vì ngượng của mình lại.
- -
Lâm Nhược Tiêu nghỉ ngơi vài ngày, Bạch Sâm nhờ vậy cũng tránh được mấy buổi tập nhảy, nhưng Lâm Nhược Tiêu không phải hạng vừa, vết thương vừa tốt lên đã nghiêm khắc kéo Bạch Sâm đi tập nhảy.
Trong phòng tập nhảy.
Bạch Sâm lúng túng nói: “Anh… Anh nhất định phải ép tôi tập nhảy sao? Lỡ tôi lại giẫm phải chân anh hay lại động vào vết thương của anh thì sao…”
Lâm Nhược Tiêu bình tĩnh nói: “Vậy nên cô càng phải cẩn thận.
”
Được rồi, anh lạnh lắm, giỏi lắm, bây giờ đang lấy thân thể ra ép Bạch Sâm tôi phải nhảy cho tốt hay sao?
Bạch Sâm âm thầm rơi lệ trong lòng, cô thì hồi hộp sắp chết rồi, nhưng mà Lâm Nhược Tiêu thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-thieu-gia-toi-khong-phai-mami-cua-anh/2275270/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.