“Hãy tin ta.” *** Khi nắng mai len lỏi giữa muôn nghìn trùng mây, Trương Quân Phụng ở trong thành nhận được mệnh lệnh từ tiền tuyến, dẫn theo binh sĩ ra roi thúc ngựa đến quân doanh ngoài cổng tây thành, lại còn dẫn thêm một chiếc xe ngựa. Vừa đến ngoài cổng, hắn đã nhìn thấy đội quân Lương Châu áp giải một người đi vào lều trướng ở giữa, lập tức dừng ngựa ra hiệu cho thuộc hạ đứng ngoài chờ, mắt nhìn kẻ kia, lông mày nhíu lại. Kẻ kia chính là Lệnh Hồ Thác mặc thiết giáp màu xám, dáng vẻ thất thểu. Trong lều trướng, Thuấn Âm cũng mới về đến nơi, nàng ngồi trong góc cởi bỏ áo chùng, một ngày một đêm xông pha mạo hiểm đến tận lúc này mới xem như kết thúc, nhưng trong lòng vẫn dồn dập bao nghĩ suy. Ngoài cửa lấp ló bóng người, Thuấn Âm ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đi về phía cửa. Mục Trường Châu vẫn mặc giáp vảy nhỏ, mép áo bào bám bụi bẩn kinh, bội đao và túi tên vẫn treo tại thắt lưng, chàng vừa đi đến cửa thì lập tức dừng chân, quay lưng lại đứng ở bên ngoài. Thuấn Âm nhìn ra ngoài qua khe hở, thấy năm sáu người lính áp giải người đi đến. Lệnh Hồ Thác bị trói hai tay, tóc tai bù xù, máu thấm ra từ lỗ thủng trên thiết giáp trước ngực, hắn vẫn đứng thẳng nhưng sắc mặt xám ngoét. Từ vị trí của Thuấn Âm vừa hay có thể thấy đôi mắt lờ đờ của hắn đang nhìn Mục Trường Châu. Một binh sĩ muốn ấn hắn quỳ xuống song hắn quyết không động, thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-tiem-y/1481101/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.