Trước khi lui ra ngoài, Dung Thái còn nói tác dụng phụ của giải dược với bệ hạ nhà mình.
Dù sao độc tố cũng tích luỹ trong cơ thể hai năm, mặc dù nó chỉ là độc dược mãn tính nhưng mỗi ngày ngấm vào một ít cũng sẽ thành nhiều, huống hồ đây còn là độc dược.
Giải dược sẽ theo đường máu đi vào trong cơ thể, hơn nữa còn ngấm sâu vào trong xương tuỷ để ép toàn bộ độc tố đi ra, quá trình này không khác gì thay da đổi thịt khiến cơ thể vô cùng đau đớn, chuyện này không phải người thường có thể chịu đựng được.
Phương Duệ vốn đã không phải là người thường, đau đớn trên thân thể hắn vẫn có thể cắn răng chịu đựng được.
Dung Thái lui ra ngoài, Phương Duệ đem bình bạch ngọc để vào trong tay áo, nghe thấy trong tẩm điện truyền ra tiếng “Meo meo” của cục bột nhỏ, Phương Duệ thoáng cười một tiếng rồi lập tức đi vào.
Trong lòng Phương Duệ vốn rất vui vẻ háo hức muốn nói cho Thẩm Ngọc giải dược đã được điều chế xong, nhưng sau khi tiến vào trong tẩm điện, nhìn thấy hộp gỗ được mở trên mặt đất, còn bên cạnh là cục bột nhỏ đang nằm ưỡn ẹo dùng cái tay đầy lông gãi gãi đầu chính mình, dáng vẻ tỏ ra cực kỳ vô tội.
Không hiểu sao trong đầu Phương Duệ lại nghĩ do chính cục bột ngu ngốc kia khởi xướng nên Thẩm Ngọc phát hiện được xuân cung đồ kia.
Ánh mắt Phương Duệ di chuyển từ chứng cớ chưa kịp tiêu huỷ tới trên người Thẩm Ngọc, thấy trên tay nàng còn đang cầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-tram-that-la-met/2115265/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.