Tả Đăng Phong gọi mặt sẹo đến, kêu hắn tập hợp mọi người lại, Tả Đăng Phong muốn phát biểu.
- Bộ đội có đăng ký quên quán đứng bên trái, không có đăng ký thì đứng bên phải.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi nói.
Những binh sĩ này cũng không biết hành động này của Tả Đăng Phong có ý nghĩa gì, đành phải làm theo.
- Việc chúng ta làm rất nguy hiểm, ta không hy vọng ngày sau có người tìm đến người này các ngươi, toàn bộ bên trái rời đi đi.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt mở miệng, hành động này của hắn xuất phát từ thiện ý, làm vậy là muốn loại bỏ tai họa ngầm.
Mặt sẹo nghe vậy vui mừng bởi vì hắn đứng bên trái, nghe vậy lập tức rời đi.
- Để đạn cùng lựu đạn lại, các ngươi có thể mang vũ khí đi, nếu thượng cấp các ngươi dám phái binh qua đây, ai ra lệnh ta sẽ giết kẻ đó.
Tả Đăng Phong trầm giọng.
Mặt sẹo luôn miệng vâng vâng dạ dạ, để đạn và lựu đạn lại rồi mang theo hai mươi mấy người đón xe rời đi, những người ở lại tỏ ra tức giận nhìn bóng lưng bọn hắn rời đi. Tả Đăng Phong mỉm cười, cái hắn muốn chính là cục diện quần long vô thủ này, quần long vô thủ, hắn chính là thủ.
- Ở đây, ai là người có chức lớn nhất.
Đợi đám người mặt sẹo rời đi, Tả Đăng Phong cao giọng hỏi hơn 80 người còn lại.
- Ta là nhị liên trưởng Ngưu Đại Toàn.
Một tên lính trẻ tuổi mang vẻ mặt buồn rười rười bước lên.
- Những người này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-bao/818967/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.