Trong ký túc xá của các thí sinh, Thẩm Sương đã bình phục.
Cô ta ngồi trên giường không ngừng run rẩy, có một cô gái an ủi cô ta và bênh vực cho cô ta.
“Vậy mà Tân Di dám trắng trợn bắt nạt cô, chúng tôi sẽ không ngồi yên đâu.”
“Đúng vậy, chúng ta là thí sinh canh tranh, nhưng muốn dùng thủ đoạn chính đáng mà cạnh tranh, sao cô ta lại như vậy chứ.”
Theo bọn họ, màn trình diễn của Thẩm Sương trên sân khấu là hoàn hảo, tôi đột nhiên bước ra vỗ vào lưng cô ấy là vì ghen tị.
Nghe thấy lời của bọn họ, Thẩm Sương cũng không lên tiếng.
Thực tế là, cô ta không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì nữa rồi.
Tất cả những gì cô ta có thể nghĩ đến là cảm giác sắp chết, cơ thể không thể kiểm soát được đang hướng tới cái chết., cô ta không bao giờ muốn trải qua cảm giác đó nữa!
Tôi đứng trước mặt, cúi xuống nhìn cô ta: “Hối hận rồi sao?”
Thẩm Sương sửng sốt một lúc, vô thức che đậy sự hoảng sợ của mình: “Hối hận cái gì? Tôi không hối hận.”
Cô ta đẩy cô gái bên cạnh ra, đi về phía phòng tắm một mình.
Cô ta muốn rửa mặt để bình tĩnh lại, lúc cúi đầu xuống, một khuôn mặt ma nhợt nhạt đột nhiên xuất hiện dưới chậu nước.
“A.”
Thẩm Sương hét lên, cô ta muốn rời đi, nhưng chân của cô ta lại bất động như bị dán keo.
Khuôn mặt đáng sợ mỉm cười với cô ta.
Eo của Thẩm Sương hơi cong xuống, mặt vùi vào trong nước.
Cảm giác thiếu oxy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-di-bac-qua/1607961/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.