Trời mưa.
Tôi bị tiếng mưa rơi đánh thức.
Chậm chạp mở mắt trong tiếng mưa phùn rả rích, đập vào mắt là bức tường trắng tinh, tôi thẫn người vài giây trước khi đưa tay sờ sang chỗ trống bên cạnh.
Khi chạm vào hơi ấm còn sót lại trên giường, lòng bàn tay tôi mơ hồ nóng lên.
Đó là dấu vết Sở Uy từng ngủ.
Tôi ngồi dậy nhìn những giọt mưa phủ kín ô cửa sổ, vài giọt nước kề nhau tụ lại, cùng chảy xuống, không hiểu sao lại làm tôi nhớ đến giọt nước mắt rơi trên mặt dì.
Xuống thang, tôi liếc về phía tờ giấy ghi chú đặt trên mặt bàn, cầm lên đọc, là nét chữ đáng yêu của Sở Uy: Lợn con lười biếng, tớ đi tập nhảy.
Đọc xong, tôi cẩn thận cất tờ giấy ghi chú vào ngăn kéo.
Trước bàn học có cửa sổ, nhìn ra bên ngoài có thể thấy hồ nước của trường cách đó không xa, sắc trời vừa sáng lên không được bao lâu, cũng không biết Sở Uy rời đi từ lúc nào, lặng lẽ không một tiếng động.
Sở Uy luôn đến rồi đi như thế, khiến người ta không thể chạm tới.
Rửa mặt đơn giản xong tôi ra khỏi ký túc xá, ở quán ăn tầng dưới tình cờ gặp Đàm Nhã Hằng cũng vừa thức dậy, cô ấy ngáp dài nói: "Sao cậu dậy sớm thế? Nhớ là hôm nay cậu đâu có tiết đầu."
Tôi chỉ vào màn mưa phùn ngoài hiên: "Bị tiếng mưa đánh thức."
"Trời mưa khó chịu thật..." Đàm Nhã Hằng gãi gãi tóc sau gáy: "Sở Uy đâu? Vẫn đang ngủ à?"
Tôi nhún vai: "Không biết, hình như đi tập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-du-doi-nguoi-tro-tan-doi-toi/1755275/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.