Tôi nhận ra mình không biết gì về Hứa Nhân Ninh.
Trên đường đến bệnh viện, tôi nghĩ ngoại trừ biết chị ấy là phó giám đốc của TESS, mẹ của Hứa Dục Duy, tôi khó lòng nói mình biết thêm gì nữa.
Thậm chí tôi còn không biết chính xác sinh nhật của Hứa Nhân Ninh, chứ đừng nói đến gia đình Hứa Nhân Ninh.
Thế nên tôi rất bất ngờ khi anh Ông hỏi tôi có muốn đi chung không, về chuyện này anh Ông chỉ cười mỉm, nói: "Bởi vì đối với phó giám đốc, có lẽ người muốn gặp nhất chính là cô."
"Nhưng sao tôi lại cảm thấy ngược lại." Tôi vô thức nở nụ cười gượng gạo.
Dạo gần đây chị ấy trốn tôi được bao xa thì trốn bấy nhiêu xa, thậm chí tôi còn nghĩ có thể một ngày nào đó sẽ bị chị ấy đuổi ra ngoài, hành lý đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu.
"Phó tổng ấy, đối với ai cũng như nhau." Anh Ông ngồi trên ghế lái khoan thai nói: "Duy chỉ mình cô là khác, dù có hờ hững thì cũng không giống với người khác.
Nhưng..." Anh ta nhìn tôi từ kính chiếu hậu, "Mọi chuyện đều có nguyên nhân, phải không?"
Tôi bất giác chột dạ, sáu chữ ngắn ngủi đã nói lên tất cả.
Theo chiếc xe ngày càng đến gần bệnh viện, lòng tôi cũng ngày càng thấp thỏm.
Tôi đã không nhớ rõ lần cuối cùng gặp riêng Hứa Nhân Ninh như thế nào rồi.
Xe dừng lại, tôi nhìn ra bên ngoài và lập tức thấy bóng hình xinh đẹp quen thuộc.
Lương Mộ Hi vừa đi ra khỏi toà nhà bệnh viện vừa nói chuyện điện thoại, sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-du-doi-nguoi-tro-tan-doi-toi/1755351/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.