“Thanh dao này… thật sự rất thuận tay,” ta thốt lên, lòng đầy chân thành.
Chàng nhìn ta, nụ cười bỗng chốc càng rạng rỡ, sáng ngời.
Bị nụ cười ấy cuốn lấy, ta nhất thời lạc mất hồn. Đến khi bừng tỉnh, ta chỉ muốn tự tát mình một cái.
Lớn từng này tuổi rồi mà vẫn không cưỡng lại được chút nhan sắc như thế, thật chẳng còn mặt mũi nào.
"À... Ngươi đến đây thả đèn trời à? Ta còn có việc nên phải đi..."
Cảm thấy hơi nóng bừng mặt, ta vội tìm cớ để rời đi. Nhưng chưa kịp nói xong đã bị Tần Nghị cắt ngang.
"Ta đến để thả đèn cho phụ vương. Mẫu thân ta mất sớm, ta là con độc nhất được phụ vương nuôi dưỡng. Giờ ông ấy đã rời xa ta, trên cõi đời này, ta chẳng còn ai là thân nhân nữa rồi."
Không biết có phải nhắc đến đèn trời đã khơi lại nỗi đau trong lòng chàng không, mà gương mặt chàng đột nhiên trĩu nặng buồn bã, nét bi thương hiện rõ khiến ta có chút hối hận vì đã nói ra điều này.
Chưa kịp mở lời an ủi, chàng đã bước lại gần ta hai bước. Lúc này ta mới ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng phảng phất từ người chàng.
Chàng đã uống rượu sao?
Tần Nghị đứng ngay bên cạnh ta, ánh mắt nhìn về phía hàng bán kẹo hồ lô cách đó không xa.
"Trước đây, phụ vương thường mua kẹo hồ lô cho ta. Lúc ấy ta đã lớn, không còn thích nữa, thường chỉ cắn một miếng rồi bỏ lại. Giờ đây, muốn ăn e cũng chẳng còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-hoang-tu-hon-da-ta-ngai/2799179/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.