Bà ta quay đầu, ánh mắt đầy khó tin nhìn Tần Bạch.
Đột nhiên, Tần Nghị xoay người, chắn tầm nhìn của ta.
Giây tiếp theo, ta cảm nhận được một bàn tay ấm áp che mắt mình lại, "Đừng nhìn."
Ta chưa từng sợ qua cảnh tượng nào, có phải thứ nhỏ nhặt thế này có thể khiến ta sợ?
Khi xưa bộ dạng đầy máu của hắn còn đáng sợ hơn cả cảnh thái hậu hiện tại.
Ta gạt tay hắn ra.
Tần Nghị nhìn ta, trong mắt thoáng qua sự hối hận, "Đáng ra không nên để nàng ở lại."
Ta…
Chính hắn là người giữ ta lại, giờ lại muốn đuổi đi.
Nam nhân, tâm tư của chàng sao mà thay đổi nhanh vậy?
"Mẫu hậu, thứ lỗi cho con, người đã lớn tuổi, còn con vẫn còn nhiều ngày để sống. Hãy coi như người giúp con thêm lần nữa."
Giọng Tần Bạch vang lên, ta nhìn sang.
Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt thái hậu, giọng run rẩy.
Nước mắt chảy dài nơi khóe mắt thái hậu, rồi sắc mặt bà trở nên dữ tợn, đưa tay muốn bóp cổ Tần Bạch, nhưng hắn lại đâm mạnh thêm vài nhát.
Thái hậu ngã xuống đất, không nhắm mắt nổi.
"Quả nhiên, ta đã đánh giá thấp sự độc ác của ngươi. Tưởng rằng việc ngươi hại chết các huynh đệ và thúc phụ đã là ghê gớm, không ngờ tình thân trong mắt ngươi lại chẳng đáng gì, đến cả mẹ ruột cũng không tha."
Tần Nghị lạnh lùng nói.
"Đều do ngươi ép ta!"
Tần Bạch điên cuồng hét lên, cảnh giác nhìn Tần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-hoang-tu-hon-da-ta-ngai/2799178/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.