Edit:Rabbit
Ban đêm, Nhan Nặc Ưu ngồi trong căn phòng rộn lớn yên tĩnh, nhìn các loại vật dụng trong phòng đã được người giúp việc đổi thành các đồ mới, đáy lòng có một chút tĩnh mịch.
Căn phòng lấy màu tím làm chủ đạo, màu sắc mộng ảo làm cho suy nghĩ của Nhan Nặc Ưu có chút phiêu xa. Cô muốn rời khỏi nơi này, còn cả người đàn ông kia, đều là đối tượng cô hận, cho nên bất luận như thế nào đều phải rời đi.
Nhìn mọi thứ chung quanh, trong đầu tràn đầy ý niệm rời đi, mang theo vẻ u sầu từ từ tiến vào mộng đẹp……
*
Sáng sớm, trên chiếc giường lớn màu tím Nhan Nặc Ưu từ từ mở to mắt, trong mắt lưu động loại ánh sáng không biết tên, làm cho người ta cân nhắc không biết cô đang suy nghĩ gì.
Mặc xong quần áo, nhìn thoáng qua trang sức trong phòng, quyết tâm che dấu một chút rung động, chậm rãi xuống lầu.
Vẫn như cũ ở phía sau hoa viên, là một chiếc bàn nhỏ, cảm giác ấm áp làm cho ánh mắt Nhan Nặc Ưu có chút ửng đỏ. Cô nhớ nhà, nhiều ngày như vậy không về nhà, không nhìn thấy ba mẹ, không biết bọn họ có sốt ruột hay không.
“Không cần lo lắng chuyện trong nhà, anh đã nói với bác trai bác gái, anh đưa em đến nơi này ‘chơi’.” Từ khi thấy Nhan Nặc Ưu đi đến Đan Sâm Duệ vẫn chú ý đến Nhan Nặc Ưu, thấy mắt Nhan Nặc Ưu đỏ trong nháy mắt kia, hắn đau lòng . Hắn không thích nhìn thấy cô không vui, cô là bảo bối của hắn, hắn muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-khoc-tong-giam-doc-vo-tam-the/2533037/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.